Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 453: Vật Bất Tường Lại Thoát Ra

Ngô Thanh Sách tắm rửa sạch sẽ rồi mặc y phục mới vào, xác nhận dáng vẻ của mình không có vấn đề gì mới đi tới hành lễ với sư huynh:
"Sư huynh."
Giang Bắc Nhiên thấy tạo hình mới của Ngô Thanh Sách thì đầu nói:
"Mấy ngày nay dùng nhiều thời gian làm quen với thân thể mới đi, đừng nóng vội luyện công."
"Vâng, ta hiểu."
"Ừm, vậy ngươi ở đây nghỉ ngơi một lát, ta còn có việc muốn làm, chút nữa sẽ tới tìm ngươi."
Nói xong, Giang Bắc Nhiên rời khỏi Tử Trúc uyển.
Chờ sư huynh rời đi, Ngô Thanh Sách chờ không kịp tập thích ứng với thân thể mới một chút, cảm nhận huyền khí cuồn cuộn trong thể nội thì nhịn không được đấm ra một quyền.
"Oanh!"
Tiếng nổ mạnh vang lên, phòng rèn đúc phòng bị đánh nát một nửa.
Trong nháy mắt, biểu lộ Ngô Thanh Sách như bức tranh Tiếng Thét lừng danh, há miệng đã trương thành hình chữ O.
"Xong, xong, xong, xong..."
Dưới sự hoảng sợ, Ngô Thanh Sách vội tới phòng rèn kiểm tra, thấy công cụ cùng bản vẽ rơi đầy dưới đất, hắn ê hết cả răng, thậm chí cảm nhận được nhân sinh của mình đã được chấm một dấu chấm hết.
Lúc này, Cố Thanh Hoan chạy tới:
"Vẫn may, hư hao không tính nghiêm trọng, hẳn có thể sửa lại trước khi sư huynh đến."
"Vậy mà không nghiêm trọng?"
Ngô Thanh Sách cả kinh nói.
"Yên tâm, ta có thể sửa tốt."
Ngô Thanh Sách nghe xong lập tức thở phào nhẹ nhõm, ngũ quan vặn vẹo cũng rốt cục cũng khôi phục một chút:
"Thật sự là không có ý tứ a, vừa ra tới đã chọc phải phiền toái lớn như vậy, ta chỉ nhẹ nhàng đấm một quyền thôi, không ngờ sẽ có loại hiệu quả này."
Cố Thanh Hoan cầm chổi lau dọn mở miệng nói:
"Vậy thì chúc mừng Ngô sư huynh."
"Tạ ơn, tạ ơn."
Ngô Thanh Sách nói xong cũng bận bịu cầm chổi đi theo Cố Thanh Hoan quét dọn.
Trong lúc hai người vội vàng quét dọn, Giang Bắc Nhiên đã tới phủ tông chủ ở Thiên Vân phong, cũng từ chỗ tông chủ biết được ngày mai tộc trưởng các đại gia tộc của Lư Lâm quận sẽ tụ tập ở Thương Đào thành.
Lục Dận Long nhấp một ngụm trà, tiếp tục nói:
"Ngươi muốn mời họ lên núi hay cầm thủ dụ của ta vào thành tìm bọn hắn?"
Ý của câu này nghĩa là. ngươi muốn tự xử lý chuyện này hay vẫn muốn nhờ ta ép bọn hắn một chút.
"Đệ tử tự mình đi là được.” "Tốt, vậy công việc cụ thể thế nào ngươi bàn với bạch phiến đi, ta đã bàn giao cho hắn rồi.” "Vâng, vậy đệ tử tới phủ bạch phiến."
Ngay lúc Giang Bắc Nhiên chuẩn bị cáo từ, Giang Bắc Nhiên đột nhiên mở miệng nói:
"Tông chủ, danh sách phản đảng lần này của Phong Châu đã có, nhanh nhất cuối tháng, hẳn Phong Châu sẽ khôi phục trật tự nguyên bản."
"Ồ?"
Lục Dận Long nhướng mày:
"Ngươi tìm được?"
"Vâng, đều nhờ hồng phúc tông chủ."
"Được, ta nhớ kỹ việc này, ghi cho ngươi một công."
"Vâng, đệ tử cáo từ."
Giang Bắc Nhiên nói xong thì quay người rời khỏi phòng chính.
Chờ Giang Bắc Nhiên đi xa, Lục Dận Long uống trà cười nói:
"Trong môn có đệ tử ưu tú thật đúng là giảm bớt không ít chuyện."
Giang Bắc Nhiên đến phủ bạch phiến thương lượng với Chư Kỳ Dật, xác định thời gian cùng địa điểm xong thì hắn liền đi tới phòng nhỏ của mình trong Lam Tâm đường.
Mở cửa ra, trên bàn đầy thư, không có thư của Lục sư huynh.
Lục sư huynh còn chưa trở lại sao? Xem ra đợi đến cuối tháng, chuyện Phong Châu triệt để lắng mới có thể gặp được.
Giang Bắc Nhiên có chút đáng tiếc thở dài, bỏ số thư còn lại qua một bên, nghĩ xem mình nên lấy bản công pháp nào là hạ lễ cho sư huynh.
"Sư huynh, chuyện lần trước thật xin lỗi."
Trong lúc Giang Bắc Nhiên suy nghĩ, một thanh âm đột nhiên thông qua truyền âm nhập mật tiến vào lỗ tai Giang Bắc Nhiên, chính là Lâm Du Nhạn.
Nhanh như vậy đã bị bắt được à...
Giang Bắc Nhiên có chút nhức đầu thở dài, đứng dậy đẩy cửa ra, nói với Lâm Du Nhạn trên dốc nhỏ đối diện:
"Nếu biết sai, vậy ngươi không nên lại tới tìm ta."
Trên sườn núi, nghe được câu này. Lâm Du Nhạn chỉ cảm thấy trong lòng căng thẳng, nước mắt tràn mi.
"Sư huynh! Ta thật biết sai, ngài đừng không quan tâm ta, ta cũng không dám nữa, chuyện lúc trước ta cũng không cách nào khống chế, trong thân thể của ta..."
Lâm Du Nhạn nói được phân nửa, trước mắt Giang Bắc Nhiên nhảy ra ba lựa chọn.
Lựa chọn một: Tiếp tục nghe.
Ban thưởng: Vạn Linh Thủ (Địa cấp trung phẩm).
Lựa chọn hai: Trực tiếp đuổi Lâm Du Nhạn đi.
Ban thưởng: Bát Thạch Huyền Pháp (Huyền cấp thượng phẩm).
Lựa chọn ba: Đánh gãy lời Lâm Du Nhạn, đổi chủ đề.
Ban thưởng: Cộng một điểm thuộc tính cơ sở ngẫu nhiên.
Xem đi, thật sự là không bỏ được.
Giang Bắc Nhiên thông qua ba lựa chọn liền biết rất khó bỏ Lâm Du Nhạn ra, chỉ trong thời gian ngắn hắn không gặp nàng, nàng đã bạo phát thành như thế.
Nếu là trực tiếp đuổi nàng đi, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Chọn số ba xong, Giang Bắc Nhiên truyền thanh:
"Không cần giải thích, đối với thân thế của ngươi, ta không có hứng thú, cũng không muốn biết nguyên nhân, nhưng ngươi hẳn phải rõ ranh giới cuối cùng của ta."
Ban thưởng hoàn thành nhiệm vụ: Cộng một điểm sức mạnh.
"Sư huynh, ta thật biết sai rồi, van ngài cho ta một cơ hội."
"Ngươi xác định về sau sẽ không phạm lại loại chuyện này."
"Ta cam đoan! Ta sẽ giải quyết vấn đề này!"
"Tốt nhất là vậy, còn có chuyện khác sao?"
Được sư huynh tha thứ, lúc này Lâm Du Nhạn mới thở phào nhẹ nhõm:
"Không có... Không sao, ta về đây."
"Ừm."
Nhìn sư huynh trực tiếp đóng cửa lại, Lâm Du Nhạn cảm thấy đó là cánh cửa lòng của mình, khiến nàng vô cùng uể oải.
Đây là lần đầu tiên vợ chồng cãi nhau à... Làm sao mới có thể khiến sư huynh tha thứ cho ta đây.
Lâm Du Nhạn thở dài một hơi, ủ rũ cúi đầu quay về, không tới hai bước, nàng đã phát hiện hoa dại bên đường bắt đầu khô héo.
Hỏng bét!
Lâm Du Nhạn bỗng dùng hai tay vỗ mặt, khiến mình thanh tỉnh lại một chút.
Kỳ quái... Rõ ràng đã tăng cường phong ấn, sao vẫn để nó thoát ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận