Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 302: Ngô Giáo Đầu

Tường đá nâu, gạch đỏ, Huyền Tinh Đan Lô, vạc nước Ác Thạch Anh, Chế Dược Đài, bếp lò Trọng Tinh Thạch...
Đây là phòng luyện Diệp gia đặc biệt chuẩn bị cho Lạc Văn Chu, thấy Diệp Phàm đánh giá xung quanh, Lạc Văn Chu mở miệng nói:
"Diệp Phàm."
"Đến ngay đây."
Diệp Phàm xoay người chắp tay với Lạc Văn Chu.
"Trước khi chẩn bệnh cho ngươi, ta có hai chuyện muốn nói trước."
Thấy vẻ mặt Lâm tiên sinh đột nhiên nghiêm túc hơn, Diệp Phàm khẽ giật mình, một lát sau mới lên tiếng nói:
"Tiên sinh, mời nói."
"Chuyện thứ nhất, kỳ thật ta và Tống tiên sinh, gồm cả Thanh Sách huynh đều tới vì ngươi."
"A! ? Ta?"
Một câu chứa quá nhiều tin tức này khiến Diệp Phàm không khỏi choáng váng, Lâm tiên sinh cũng được, Tống tiên sinh cũng được. Hoặc Ngô Thanh Sách hiện đang làm giáo đầu cho họ cũng được, cả ba hiện đều là nhân vật có thể nói là nổi trội trong Diệp gia.
Mặc dù cả ba đều còn trẻ nhưng dù là gia gia cũng không có chút ý tứ gì khinh thị họ, cực kỳ tôn trọng bất kỳ ý kiến nào của cả ba người này.
Ba người vị tuần kiệt này... . đều là tới vì ta?!
Diệp Phàm bỗng có cảm giác bản thân như được chọn trúng, một cỗ xúc cảm khó hiểu trỗi dậy trong lòng, phảng phất như có gông xiềng nào đó sắp bị phá bỏ.
Diệp Phàm hé miệng ra muốn hỏi gì đó nhưng không biết nên hỏi từ đâu, chỉ có thể sững sờ nhìn Lạc Văn Chu, dù sao tin tức này tới quá đột nhiên, lượng tin tức cũng quá lớn.
Thấy Diệp Phàm bị chấn trụ, Lạc Văn Chu nói tiếp:
"Chuyện thứ hai, ta có thể giúp ngươi lấy lại thiên phú tu luyện bị mất.” Nếu câu nói trước chỉ khiến Diệp Phàm có chút kinh ngạc thì câu sau này khiến hắn chẳng khác nào bị sét đánh.
Hắn nhịn xuống nội tâm kích động, nhào tới bắt lấy hai tay Lạc Văn Chu:
"Tiên sinh nói thật! ?"
Lạc Văn Chu mỉm cười:
"Ta đã nói với ngươi thì tất nhiên mười phần nắm chắc."
"Cầu tiên sinh cứu ta!"
Lúc này Diệp Phàm lập tức quỳ xuống đất, hắn đã chờ ngày này ba năm, chỉ chờ một cơ hội như thế! Vì cơ hội này hắn có thể bỏ ra hết thảy.
Lạc Văn Chu đưa tay đỡ Diệp Phàm lại, vỗ vỗ bờ vai của hắn rồi nói:
"Ta cho ngươi ba ngày, ba ngày sau ta muốn nghe câu trả lời của ngươi.” "Trả lời?"
Diệp Phàm sững sờ:
"Trả lời cái gì?"
“Sau khi lấy lại thiên phú, ngươi sẽ làm cái gì."
Lạc Văn Chu nói xong thì rời khỏi phòng luyện đan, để lại một mình Diệp Phàm lâm vào trầm tư.
Lạc Văn Chu quay đầu nhìn dáng vẻ sửng sốt của Diệp Phàm, hắn không khỏi nhớ tới lúc sư phụ khảo nghiệm mình.
Diệp Phàm không chú ý tới Lạc Văn Chu đang nhìn mình, giờ phút này trong đầu hắn không ngừng vang vọng câu hỏi, sau khi có lại lực lượng... . hắn sẽ làm gì?
Diệp Phàm không biết vì sao Lâm tiên sinh lại hỏi hắn vấn đề này, nhưng hắn biết vấn đề này rất trọng yếu, liên quan đến việc hắn có thể khôi phục hay không.
Diệp Phàm tin tưởng đáp án nhất định không dễ, Lâm tiên sinh đang chờ hắn tìm ra.
Mà người có khả năng biết câu trả lời nhất... Tất nhiên là một trong ba vị tuấn kiệt vừa nổi kia.
Ta nhất định phải tìm được đáp án!
Diệp Phàm thầm thề một câu rồi rời khỏi phòng luyện đan.
Buổi chiều lúc tu luyện, giáo đầu "được mời riêng" Ngô Thanh Sách tiếp tục truyền thụ kỹ xảo tu luyện cho các đệ tử Diệp gia.
Mặc dù Ngô Thanh Sách rất muốn nói kỹ xảo mạnh lên là phải được một vị sư huynh như thần tới giúp. Cơ mà hắn không nói vậy được, chỉ có thể thuật lại những lời sư huynh từng răn dạy.
"Muốn mạnh lên, phải suy nghĩ nhiều."
Ngô Thanh Sách chỉ chỉ đầu của mình, nói tiếp:
"Tu luyện không chỉ dựa vào sức mạnh thân thể và cố gắng là được. Các ngươi phải học cách suy nghĩ, suy nghĩ mục đích luyện môn công pháp này là gì, chứ đừng mù quáng làm theo."
"A ! ".
Một đám đệ tử Diệp gia nghe xong thì nhao nhao bừng tỉnh đại ngộ, mặc dù họ vẫn chưa hiểu lắm nhưng nghe xong thấy rất lợi hại.
Diệp Phàm càng nghe càng thêm nghiêm túc, mỗi câu nói của Ngô giáo đầu đều được hắn ghi tạc trong lòng vì tìm kiếm đáp án.
Chờ đến thời gian hoạt động tự do, Diệp Phàm chợt nghe hai vị đường huynh đệ sau lưng nghị luận:
"Ai, ta hôm qua nghe được một sự kiện có liên quan tới Ngô giáo đầu."
"Ồ? Chuyện gì? Mau nói ta nghe một chút."
"Ai !"
Người kia thừa nước đục thả câu:
"Tin này ta thật vất vả lắm tìm hiểu được đó."
"Tốt tốt tốt, đêm nay tới Đào Cư khách sạn, ta mời khách."
"Rộng rãi ! hai ngày trước, khi Lưu chưởng quỹ quản lý Phong Châu quay về, nghe Ngô giáo đầu ở đây thì lập tức nói đây chính là ngọn gió mới của Phong Châu năm nay."
"Vì sao?"
Bên cạnh người kia rất phối hợp mà hỏi.
"Năm nay có Anh Kiệt Thiếu Niên Hội được Yểm Nguyệt tông ở Phong Châu tổ chức, tất cả người tu luyện chưa tới hai mươi tuổi đều được tham dự, ngươi đoán kết quả thế nào?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận