Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 376: Trao Đổi

Thấy Giang Bắc Nhiên trầm giọng, Mộc Dao bị hù tới mức cúi đầu.
"Ngươi đã đọc nhiều sách như vậy, vậy trẫm hỏi ngươi, thái phó là làm gì?"
Mộc Dao hồi đáp:
"Một trong tam công, thầy của hoàng đế."
"Vậy ngươi là hoàng đế sao?"
"Nhưng... ".
"Nhưng cái gì?"
Nghe Giang Bắc Nhiên kéo cao giọng, Mộc Dao liền sợ.
"Không có gì, ta biết sai."
"Không cho phép có lần sau, lui ra đi."
Giang Bắc Nhiên nói xong, đang chuẩn bị tiếp tục xem tấu chương lại phát hiện Mộc Dao vẫn chưa chịu đi.
"Còn chuyện gì nữa?"
Mộc Dao nắm chắc hai tay, không ngừng mặc niệm trong lòng:
"Hắn đánh không lại ta, hắn đánh không lại ta, hắn đánh không lại ta..."
Sau đó mới ngẩng đầu nhìn Giang Bắc Nhiên, nhưng thấy Giang Bắc Nhiên không kiên nhẫn thì lần nữa cúi đầu.
Thật là! Vì sao a! Gần đây ngày càng không cách nào nói chuyện ngang hàng cùng hắn, nhất định là vì cha đã dặn dò nên mình mới xem hắn như cha lớn. Đúng, đều do cha lớn!' Mộc Dao tự thuyết phục chính mình, dùng tiếng như muỗi vo ve nói:
"Nhưng... nhưng ta thật rất muốn học, nếu không... Nếu không hoàng thượng ngài dạy ta đi?"
Phát hiện sắc mặt Giang Bắc Nhiên ngày càng âm trầm, Mộc Dao khoác tay:
"Ta sẽ không để hoàng thượng dạy tay không! Ta sẽ dùng pháp bảo để đổi được không?"
Nghe được hai chữ pháp bảo, Giang Bắc Nhiên có chút động tâm.
Nhắc tới pháp bảo, từ sau chuyện ở Yểm Nguyệt tông, đã nửa năm hắn chưa có pháp bảo mới.
Nghĩ tới tài liệu cùng khí cụ không đủ, dù sao tài liệu và khí cụ luyện ra pháp bảo cực kỳ hi hữu, độ hiếm càng cao, nguy hiểm càng nhiều.
Giang Bắc Nhiên vừa vào phòng đấu giá, nhiệm vụ địa cấp đã được phát động, nếu hắn tự đi, chắc đụng phải thiên cấp luôn quá.
Cho nên, nghe Mộc Dao nói dùng pháp bảo đổi, hắn vẫn còn có chút động tâm.
Dù sao hai kiện pháp bảo Hoàng cấp trước đó đều rất hợp ý hắn.
"Ngươi có pháp bảo gì?"
Giang Bắc Nhiên hỏi.
Thấy Giang Bắc Nhiên hỏi, Mộc Dao nói:
"Vậy chúng ta thương lượng đi... . Ngươi dạy ta trước, chờ ta học xong hãy nói tới đó là pháp bảo gì được không?” Ngươi muốn ta tay không bắt sói à?
Giang Bắc Nhiên cố nén không nói ra, đổi giọng:
"Trẫm không thể nào hiểu được, ngươi là nữ nhi giáo chủ ma giáo, không có kiện pháp bảo tùy thân nào à?” "Có thì có, nhưng là pháp bảo Huyền cấp, không cho ngươi được.” Ngươi đang khoe khoang với trẫm?!
Giang Bắc Nhiên thầm tức giận, khinh bỉ đám phú nhị đại này vô số lần, tuỳ tiện cũng có thể lấy ra pháp bảo Huyền cấp.
Ta soái thế này, cái gì cũng biết, vậy mà muốn một kiện pháp bảo Hoàng cấp còn khó hơn lên trời.
Không công bằng, không công bằng a! ! !
Không phục thì không phục, nhưng Giang Bắc Nhiên vẫn không bỏ được cơ hội trước mắt. Thế là hắn trầm tư một lát rồi hỏi:
"Ngươi xác định ngươi có thể lấy ra pháp bảo Hoàng cấp phù hợp với ý ta.” "Có thể, có thể, cha lớn rất thương ta."
Mộc Dao hung hăng gật đầu.
"Ân... Ngươi nguyện ý dùng pháp bảo Hoàng cấp để đổi việc ta dạy ngươi đế vương chi học?"
"Nguyện ý, phi thường nguyện ý!"
Mộc Dao lần nữa gật đầu.
Võ Tắc Thiên dị giới a...' Bất quá Giang Bắc Nhiên cũng không sợ Mộc Dao soán vị mình, hoặc nói, nếu Mộc Dao có thể làm hoàng đế thay hắn, hắn cao hứng còn không kịp nữa là.
Thấy Mộc Dao vô cùng khát vọng nhìn mình, Giang Bắc Nhiên cuối cùng vẫn nhận lời:
"Nói không, không có bằng chứng là sao, ta muốn ngươi ký tên đồng ý."
"Được!"
Ký xong giấy nợ, Giang Bắc Nhiên cất kỹ rồi nói:
"Ngươi muốn học cái gì?"
"A, bây giờ bắt đầu luôn hả?"
Mộc Dao vừa nói vừa nghiêm túc suy tư một chút, cuối cùng đáp:
"Ta muốn học cách để bách tính đều có đủ tiền ăn cơm, bị bệnh có thể tới y quán.” Giang Bắc Nhiên đánh giá Mộc Dao vài lần, dần đánh giá cao nàng hơn.
"Đầu tiên, ngươi phải hiểu được, chỉ một mình ngươi là không cách nào giúp bách tính khắp thiên hạ được ăn no, cho nên ngươi nhất định phải khiến tất cả đại thần triều đình hiểu rõ một đạo lý. Chỉ khi lão bách tính ăn no, mũ ô sa trên đầu họ mới có thể đảm bảo, ngược lại thì ngay cả đầu cũng không còn.” Mộc Dao nghe xong thì liên tục gật đầu, khoảng thời gian gần đây, mỗi ngày nàng đều thấy Giang Bắc Nhiên xử lý các loại chính vụ và răn dạy đại thần. Có thể nói, học đế vương chi thuật, nàng rất tin Giang Bắc Nhiên.
“Nếu giảng đạo lý mà họ không hiểu, vậy ngươi phải nghĩ cách để họ hiểu.” Giang Bắc Nhiên nói xong thì từ trên long ỷ đứng lên:
"Đương nhiên, hết thảy đều dựa trên việc thấu hiểu cách thống trị một quốc gia."
"Làm sao mới thật sự hiểu được cách thống trị một quốc gia?"
Mộc Dao hỏi.
"Lấy sử vì kính."
"Lấy sử vì kính..."
Mộc Dao tự lẩm bẩm:
"A ! khó trách lúc ta đọc sách, thấy câu này trong sách nhiều như vậy.” "Không sai, không ngừng nâng cao kinh nghiệm, tổng kết tinh hoa, trừ bỏ cặn bã. Đây là cách học tập đơn giản nhất, hiện tại ngươi hiểu thế nào về vương triều rồi?” "Ân..."
Mộc Dao suy nghĩ thật lâu, cuối cùng cũng cúi đầu nói:
"Quá phức tạp... không hiểu lắm."
"Được, vậy hiện tại ta dạy ngươi buổi học đầu.” Giang Bắc Nhiên nói xong thì tiện tay lấy vài cuốn sách trên bàn, đưa cho Mộc Dao:
"Đọc hết số sách này, ngày mai nói ta biết quốc gia được hình thành như thế nào."
Hai mắt Mộc Dao sáng lên, ôm sách cao hứng nói:
"Được, ta đã biết!"
Nhìn Mộc Dao ôm sách chạy đi, Giang Bắc Nhiên ngồi vào long ỷ xem tấu chương tiếp.
Kết thúc tảo triều hôm sau, Giang Bắc Nhiên vừa trở lại Tĩnh Tâm điện, Mộc Dao đã đợi không kịp chạy đến tìm hắn, Giang Bắc Nhiên khoát tay:
"Đợi một chút."
Biết Giang Bắc Nhiên phải xử lý công vụ, Mộc Dao gật gật đầu lui ra ngoài, thi lễ với thái phó Thúc Cương.
Thấy Thúc Cương đến, Giang Bắc Nhiên nói:
"Thái phó a, chuyện hoàng lịch ta đã báo cho quần thần, tin tưởng không quá lâu, dân chúng đều có thể nhận được."
Đối với tuyệt đại đa số bách tính mà nói, làm ruộng là đại sự hạng nhất của bọn họ, cho nên mùa xuân là lúc quan trọng nhất. Theo lời thái phó nói, muốn để bách tính lần nữa phụ thuộc triều đình, cần nhắc nhở họ kịp thời trồng trọt, mà vụ mùa hoàng lịch là cái tốt nhất.
Thúc Cương nghe xong lập tức hành lễ với Giang Bắc Nhiên:
"Hoàng thượng làm việc như gió, quả thật là phúc của bách tính thiên hạ!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận