Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 638: Ôn Dịch (4)

Giang Bắc Nhiên đi bộ trên đường phố Thiểm Đông huyện, dần xác định được suy đoán của mình.
Sở dĩ Lư Lâm quận có thể trở thành chốn cực lạc duy nhất của Phong Châu, nguyên nhân chính là do nó sạch sẽ.
Sở dĩ ôn dịch xuất hiện đều vì bốn chữ dơ dáy bẩn thỉu.
Trừ Lư Lâm quận được Giang Bắc Nhiên cố gắng sửa chữa ra, các quận khác vẫn như cũ.
Điều khiến Giang Bắc Nhiên khó nhịn nhất là nguyên nhân chủ yếu đều do các thành trấn còn lại không có nhà vệ sinh công cộng, thậm chí trong nhà không ít người còn không có nhà vệ sinh.
Đi trên đường cái không chỉ phải cẩn thận kẻo dẫm phải shit, thậm chí đôi khi còn giẫm phải phân người nữa.
Mặt khác là do thói quen tắm rửa của lão bách tính, nửa năm tắm một lần đã xem như có thể diện lắm rồi.
Những người này không thích tắm rửa còn có lý lẽ thẳng thừng. Ví dụ như thân thể tóc da thuộc về cha mẹ, nếu tắm mà rách do thì bất hiếu quá rồi, chưa kể còn bị rụng tóc nữa, đây chẳng phải là bất hiếu trong bất hiếu sao.
Đổ rác bậy bạ, đổ tội lung tung, đại tiểu tiện tùy tiện, mọi người không tắm rửa.
Như thế mà không bị ôn dịch mới là lạ.
Cho nên một khi ôn dịch nổi lên, chuột và bọ chét sẽ hóa thân thành quỷ sai, thu hoạch nhân mạng ở khắp nơi.
Mặt khác, Giang Bắc Nhiên đã điều tra mấy ngày, phát hiện việc ôn dịch lan rộng như thế chỉ có thể trách thời đại mà thôi.
Mà chướng khí lần trước cũng không triệt để biến mất, dư âm lan tới khắp nơi, bám vào cây cỏ, nhà cửa tại Thịnh quốc.
Bình thường thì không sao, nó chỉ lẳng lặng nằm đó, nhưng một khi có người nhiễm bệnh, người bệnh sẽ hấp dẫn chúng tới, bị tử khí quấn thân.
Lợi hại phết.....
Điều tra rõ tiền căn hậu quả xong Giang Bắc Nhiên cũng hiểu vì sao ôn dịch có thể hại chết người tu luyện rồi.
Phải biết, chướng khí khi ấy dù là Huyền Hoàng cũng phải cẩn thận, độc chết mấy Huyền Giả, Huyền Sư?
Chỉ là chướng khí này đổi ‘trang phục’ xuất hiện lại mà thôi, từ đó khiến đám đại lão nhất thời không nhận ra nó.
Sau khi biết căn nguyên của ôn dịch, Giang Bắc Nhiên thổi một đóa tường vân ra rời đi.
Trong Yểm Nguyệt tông, Mộc Dao đang nghị luận về chuyện ôn dịch cùng lưỡng đạo.
"Người ở Điền Tân huyện sắp chết sạch rồi! Nếu vẫn không có cách, ta chỉ có thể xử lý những người bị bệnh, bằng không lây lan càng rộng thêm.” "Tần tông chủ, ngươi đừng vội nha, không phải lần này mọi người tới là để nghĩ cách ư.” "Ngươi không vội! Tông môn của ngươi cũng như lửa cháy tới đít rồi kìa!” "Ai! Ngươi nói gì vậy? Người ở Quảng Phong của ta chết còn ít hơn chỗ của ngươi à?”
“Ta mặc kệ chỗ ngươi chết bao nhiêu người! Tóm lại hiện tại nhất định phải giải quyết vấn đề!” "Mọi người tới đây không phải để tìm cách giải quyết vấn đề sao? Tranh cãi làm gì?” Vào lúc hai tông chủ vén áo chuẩn bị đánh nhau thì Quan Thập An đứng dậy:
“Được rồi, hai vị hiền đệ cho bản tọa cái mặt mũi, trước chớ làm ầm ĩ, cũng như Tần lão đệ nói, bây giờ Thịnh quốc đã là đến lửa cháy đến mông rồi, thật sự cần nghĩ cách giải quyết.” Lúc này Phong Cốc cốc của Lan Châu đứng dậy nói:
"Ôn dịch này lão phu đã từng tự mình lĩnh giáo, xác thực chưa từng nghe thấy, chỉ có thể xác định đệ tử từ Đại Huyền Sư trở xuống một khi nhiễm bệnh chỉ sợ khó lòng chữa trị, cho nên trước nên để các đệ tử tông môn rời đi, giữ lấy sinh lực.” "Việc này chúng ta đều biết, vấn đề là rốt cục nên giải quyết ôn dịch này thế nào?"
Người vừa đặt câu hỏi nhìn một người trung niên râu dài hô lên:
"Này, Khâu lão đầu, không phải Ma giáo các ngươi am hiểu dùng độc sao? Bình thường đánh lén hung ác lắm mà, sao bây giờ không nghĩ ra cách?” "Họ Chung, ngươi bớt xỉa xói ta đi!” Khâu Cao Kiệt bỗng vỗ bàn đứng dậy:
"Lão tử đánh ngươi còn cần đánh lén sao?"
"Phản ứng lớn vậy làm gì? Đâm chọt trúng chỗ đau của ngươi à? Chẳng lẽ lão tử nói gì sai sao?"
Lúc này, một vị giáo chủ ma giáo quát khẽ:
"Hiện tại cần thảo luận cách giải quyết ôn dịch, bớt chuyển chủ đề đi!” "Ta chuyển chủ đề? Ta chỉ là nhận bản thân dùng độc không bằng Ma giáo các ngươi thôi? Sao các ngươi phản ứng lớn như vậy làm gì?” Tần tông chủ vừa nói xong, các đại lão ma giáo lập tức đều ngồi không yên, nhao nhao vỗ bàn đứng dậy!
"Ngươi nói gì! ?"
"Ở đâu ra lão đầu điên hồ ngôn loạn ngữ này vậy? !"
"Ta thấy ngươi là muốn tìm chết a!"
...
Trong lúc nhất thời, bầu không khí trong phòng họp có chút giương cung bạt kiếm.
"Ha ha ha ha! Tốt cho một đám người ô hợp, đại nạn tới nơi vẫn miệng lưỡi nhanh chóng! Đều là đại nhân vật, đại nhân vật a!"
Ân Giang Hồng nói xong thì trực tiếp rời tiệc mà đi.
Nhìn một vị cự đầu rời đi, bầu không khí trong hội trường mới khôi phục lại một chút bình tĩnh. Một đám thủ lĩnh cũng không tiện nhao nhao nữa, lần lượt ngồi xuống.
Ân Giang Hồng rời khỏi hội trường, tùy ý tìm một đình nghỉ mát ngồi xuống.
"Ai... Cái hội nghị ‘lừa đảo’ này!” Thở dài xong, Ân Giang Hồng lớn lắc ngẩng đầu lên.
Ân Giang Hồng cảm thấy muốn dẫn dắt đám phế vật này đi tranh bá Trung Nguyên chẳng khác nào nằm mơ ban ngày.
"Cha lớn."
Lúc này, Mộc Dao đuổi theo Ân Giang Hồng ra ngoài, hô lên.
Ân Giang Hồng nhìn Mộc Dao, thở dài nói:
"Ngươi theo ta làm gì?"
"Dao nhi muốn giúp cha lớn phân ưu a."
Khóe miệng Ân Giang Hồng hơi vểnh, xoa tóc Mộc Dao nói:
"Vẫn là khuê nữ của ta nghe lời hiểu chuyện, trưởng thành, trưởng thành rồi."
Nhìn xem mặt mũi cha lớn tràn đầy ưu sầu, Mộc Dao thật rất muốn nói là Giang Bắc Nhiên đã về, nhưng nghĩ tới chuyện hắn liên tục dặn mình tuyệt đối không thể tiết lộ chuyện này thì cuối cùng vẫn nhịn xuống.
"Không biết Ân giáo chủ đang phiền lòng vì chuyện gì?"
Vào lúc Ân Giang Hồng và Mộc Dao đang phiền lòng thì thanh âm Ân Giang Hồng đã lâu không nghe đột nhiên vang lên.
Ân Giang Hồng ngẩng đầu nhìn lại thì thấy Giang Bắc Nhiên đứng chắp tay hành lễ với mình.
"Ngươi, tên hỗn tiểu tử này!"
Ân Giang Hồng bỗng nhiên lên, vọt tới vỗ lưng Giang Bắc Nhiên:
"Ngươi chạy đi đâu vậy hả!"
Giang Bắc Nhiên lảo đảo mấy bước rồi xoa lưng, xoay người nói:
"Bị vài việc giữ chân."
"Giữ chân ngươi hơn một năm?"
"Không kém bao nhiêu đâu."
Giang Bắc Nhiên gật gật đầu.
"Ngay cả cơ hội viết thư cũng không có?"
"Nếu có thì vãn bối nhất định sẽ viết thư cho ngài.” "Ha ha ha, ta tin ngươi, xem ra lần này chuyện giữ được chân ngươi cũng không nhỏ a."
"Vẫn kém hơn chuyện lớn ở Thịnh quốc lần này."
Ân Giang Hồng nghe xong đầu tiên là sững sờ, sau đó cười nói:
"Ngươi đã biết?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận