Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 875: Kéo Quan Hệ (1)

Kết thúc một ngày bái phỏng, Giang Bắc Nhiên vừa suy nghĩ tiếp theo nên làm gì vừa đi vào phòng nhỏ của mình.
Hắn vừa đẩy cửa ra thì thấy ‘một vị khách không mời mà tới’.
"Bắc Nhiên a, trà này phải do ngươi pha mới ngon a. Ta nhớ trà của ngươi lâu lắm rồi.”
Trước bàn trà, Thi Hoằng Phương vẫy tay kêu Giang Bắc Nhiên tới.
Giang Bắc Nhiên đóng cửa lại rồi chắp tay với Thi Hoằng Phương:
"Tiền bối, trước khi tới sao không kêu, nếu biết ngài tới, hôm nay ta sẽ không ra ngoài rồi.”
Nếu nói khoảng thời gian này Giang Bắc Nhiên quen thuộc với thành viên dòng chính nào trong Thi gia nhất thì chắc chắn là Thi Hoằng Phương.
Theo một ý nghĩa nào đó mà nói, mối quan hệ của Giang Bắc Nhiên và hắn đủ để gọi là vừa là thầy vừa là bạn.
Cơ mà ‘thầy’ lại là Giang Bắc Nhiên a.
Vì theo đuổi Cao Lan Văn, Thi Hoằng Phương đã hỏi Giang Bắc Nhiên cách để nắm bắt Cao Lan Văn, thái độ có thể dùng hai chữ khiêm tốn để hình dung.
Đúng là một tình tháng mà.
Cộng với Thi Hoằng Phương lại là chủ quản của Linh Lung phương nên hiện tài Giang Bắc Nhiên có thể nói vô cùng quen thuộc với nơi này, hơn nữa hắn còn đem tới cho Linh Lung phường vô số chỗ tốt, tương lai có khi còn nhiều hơn nữa.
Đối với người có thể mang tới sự hỗ trợ to lớn cho mình, thái độ của Thi Hoằng Phương tất nhiên tốt không thể tốt hơn.
Giang Bắc Nhiên đi tới trước bàn trà, bắt đầu pha trà.
Thi Hoằng Phương thoải mái ngồi trên ghế xích đu, 10 ngón tay của Thi Hoằng Phương giao nhau, cười nói:
"Chuyện của Liễu Vi Ninh đã được giải quyết, đúng như ngươi đoán, Liễu gia không những không đòi Thánh Lưu Tâm Phách Ngọc lại, còn đặc biệt phái người tới Lâm gia cảm tạ người đã cứu nữ nhi nhà họ.”
Giang Bắc Nhiên nghe xong thì mỉm cười, kết quả này nằm trong dự liệu của hắn.
Trước đó, hắn đã dùng Thánh Lưu Tâm Phách Ngọc để ngụy trang, này chẳng khác nào lấy không của người ta vậy. Cơ mà chuyện này cũng cần có sự cho phép của Liễu Vi Ninh nữa.
Sau chuyến đi tới Kim Đỉnh đảo, Tiểu Thất nghiễm nhiên đã trở thành thủ lĩnh của thế hệ Huyền Vương đời này.
Có thể nói là tiền đồ bất khả hạn lượng, phàm là gia tộc hoặc tông môn không mù mắt sẽ lập tức tranh thủ thời gian đầu tư.
Thánh Lưu Tâm Phách Ngọc rất quý là không sai, dùng để đầu tư Tiểu Thất như thế một cái chất lượng tốt tới cực điểm tiềm lực cũng tuyệt đối không lỗ.
Cho nên, ngay từ đầu Giang Bắc Nhiên đã bảo Liễu Vi Ninh nói cho nhà nàng biết mọi chuyện, như thế sẽ giúp Liễu gia không tới gặp Tiểu Thất đòi đồ, hoặc cũng khiến họ không tới Thi gia làm chuyện ngu xuẩn.
Đương nhiên, Giang Bắc Nhiên cũng từng nghĩ Liễu gia sẽ cứng rắn đòi lại, cơ mà khả năng này không lớn. Thi gia tuyệt đối rất vui lòng bồi thường vì Liễu Vi Ninh, vì thế Liễu gia thay vì chịu ân tình của Tiểu Thất nay sẽ trở thành thiếu Thi gia. Mà người Thi gia sẽ tự động tính công cho Giang Bắc Nhiên.
Tổng hợp lại, Giang Bắc Nhiên ngụy trang Thánh Lưu Tâm Phách Ngọc thành đồ của Tiểu Thất, mà đồ của Tiểu Thất... khác gì đồ của hắn đâu?
Cuối cùng, sự thật đã chứng minh, người nhà Liễu Vi Ninh cũng không ngốc, hơn nữa còn rất thông minh, lập tức cho người tới Lâm gia cảm tạ Tiểu Thất.
Khối ngọc này là của Liễu gia ta, về sau mỗi lần ngươi dùng đều sẽ nhớ tới chỗ tốt của Liễu gia.
Giang Bắc Nhiên đung đưa ấm trà, cười đáp:
"Vị Hàn minh chủ kia xác thật rất có giá trị đầu tư, phản ứng của người Liễu gia không khó đoán."
"Xác thực là đúng như vậy."
Thi Hoằng Phương gật gật đầu:
"Chỉ cần Hàn Đại Thành phát triển không lệch hướng, sau này hắn nhất định sẽ trở thành nhân vật số một số hai ở Kỳ quốc. Chuyện này thật sự không ai ngờ. À, khi còn ở trên đảo, ngươi có từng tiếp xúc gì với Hàn Đại Thành không, ngươi cảm thấy ngươi thế nào?"
"Hiệp can nghĩa đảm, đúng như tiền bối nói, chỉ cần không chết thì ngày sau nhất định sẽ là một nhân vật phong vân."
"Ừm..."
Thi Hoằng Phương gật đầu rồi nói:
"Mặc dù không phải người Đồng quốc chúng ta nhưng dù sao với loại thiếu niên anh tài này thì chúng ta vẫn phải móc nối quan hệ. Bắc Nhiên a, ta cảm thấy chuyện này nên giao cho ngươi, ngươi thấy sao?”
Giang Bắc Nhiên vừa tính mở miệng thì Thi Hoằng Phương tiếp tục nói:
"Ngươi cũng đừng nói ngươi và hắn không quen biết gì nhau. Thánh Lưu Tâm Phách Ngọc trên tay Ninh Ninh chỉ là nguyên thạch, chẳng phát huy được công dụng tối ưu của nó, chắc chắn có người đã luyện ngọc cho Hàn Đại Thành. Mà người trong miệng Hàn Đại Thành trừ ngươi ra còn có thể là ai nữa?”
Đã nói tới đây, Giang Bắc Nhiên chỉ có thể đặt bình trà xuống, chắp tay nói:
"Tiền bối anh minh."
"Cứ quyết định như vậy đi, ngươi cũng không nhất thiết phải lôi kéo Hàn Đại Thành về Thi gia, nhưng ít nhất thì tâm của hắn cũng phải hướng về Thi gia chúng ta, việc này không có vấn đề gì chứ?"
"Được, ta tranh thủ thử một chút."
"Vậy thì tốt rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận