Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 313: Tiến Bộ

"Trương đường chủ quá khen."
"Ta nói chuyện đều là thật tâm thực lòng, kỳ thật ta vốn đã muốn thỉnh giáo Vu hộ pháp về Thiên Vũ, nếu thuận tiện, không bằng đợi đại hội lần này kết thúc..."
"Trương đường chủ, so tài bắt đầu."
Vu Mạn Văn chỉ vào lôi đài nói.
"Vâng vâng vâng, trước xem so tài, trước xem so tài."
Trương Hạc Khanh lần nữa hướng mắt lên lôi đài rồi sờ vào Càn Khôn giới ở ngón trỏ trên bàn tay phải. Bên trong là thanh kiếm tuyệt phẩm mà hắn cực khổ tìm kiếm bấy lâu.
Thanh kiếm này dù là uy lực tự thân hay tiềm lực đều rất tốt. Ngay khi thấy nó, Trương Hạc Khanh liền cảm thấy chỉ có Vu Mạn Văn mới xứng đáng được sở hữu.
Vu hộ pháp luôn đề cao việc dạy dỗ đệ tử, vẫn nên chờ luận bàn xong lại tìm cơ hội Vu hộ pháp nói chuyện...
Sau khi so tài kết thúc, Trương Hạc Khanh đang tìm cách bắt chuyện thì nghe thấy Vu Mạn Văn chủ động mở miệng nói:
"Trương đường chủ."
Giờ khắc này, trong nháy mắt hạnh phúc tràn ngập đáy lòng Trương Hạc Khanh, hắn cảm thấy mọi chuyện mình là cuối cùng cũng được đền đáp.
Trương Hạc Khanh cố nén ý cười, quay đầu nhìn về phía Vu Mạn Văn.
"Không biết đệ tử Giang Bắc Nhiên của quý đường được phái đi đâu rồi mà mấy ngày nay không thấy?” "A ! ngươi nói Bắc Nhiên à. Từ sau chuyện của Yểm Nguyệt tông hắn vẫn rất bận, đã xin ta được nghỉ, nói là chuyện lần trước còn chút sự vụ cần giải quyết. Ta nghĩ có thể là Tông chủ kêu hắn đi nên cũng không hỏi nhiều. Vu hộ pháp... tìm tiểu tử kia có việc gì?” Vu Mạn Văn gật đầu, trả lời:
"Đường chủ của chúng ta ngày nào cũng nhắc tới hắn, hỏi sao hắn không đến, cứ như hoa cỏ trong hoa viên thiếu hắn là sống không nổi vậy.” "Thì ra là thế."
Trương Hạc Khanh nói xong thì ho nhẹ một tiếng:
"Kỳ thật về phương diện hoa cỏ, bỉ nhân cũng có chút kiến giải. Nếu Vu hộ pháp không chê, đợi đại hội lần này kết thúc, không bằng để ta giúp Thi đường chủ xem thử?"
"Cái này... Chỉ sợ có chút không tiện a, vẫn nên chờ Bắc Nhiên về rồi để hắn tới."
Nghe được câu này, Trương Hạc Khanh chỉ có chút đáng tiếc, bất quá cũng không phải một mình hắn mà bất kỳ cao tầng nào cũng khó lòng tiếp xúc với vị Thi đường chủ kia.
Ai, có đôi khi làm đệ tử ký danh cũng rất tốt a.
Giờ khắc này, Trương Hạc Khanh có chút hâm mộ Giang Bắc Nhiên.
Giờ dậu, so tài lần này đã kết thúc, Liễu Tử Câm bại trận trong vòng tranh tài thứ tư, nhưng so với trước kia vẫn xem như mạnh hơn rất nhiều.
"Tử Câm tỷ, tốc độ tiến bộ của ngươi cũng quá nhanh a? Thật lợi hại."
Hai mắt Phương Thu Dao tràn đầy sùng bái nói với Liễu Tử Câm.
Trước đó tu vi của nàng vẫn sấp sỉ Liễu Tử Câm, nhưng từ khi trở thành môn hạ của Vu Mạn Văn, tốc độ tăng tiến của tu vi Liễu Tử Câm ngày càng nhanh, chẳng khác nào chạy đua vậy.
Ba tỷ muội Ngu gia cũng vây quanh Liễu Tử Câm không ngừng chúc mừng.
"Hôm nay Tử Câm tỷ quá uy phong."
"Các ngươi thấy biểu tình của Diệp Hân Thải không. Ha ha, để xem sau này còn dám bày ra dáng vẻ sư tỷ trước mặt chúng ta không.” "Đúng đấy!"
Liễu Tử Câm nghe xong thì cười đáp:
"Được rồi, các ngươi không cần khen ta. Biểu hiện lần này của các ngươi cũng rất không tệ a."
Ngu Quy Miểu nghe xong lập tức sụp đổ, trong năm người, chỉ có nàng là trụ không nổi qua vòng thứ hai thôi.
Liễu Tử Câm thấy thế lập tức giữ chặt tay nàng an ủi:
"Đừng khổ sở a, chỉ là vận khí Miểu Miểu không tốt thôi, đụng phải Phương sư huynh, hắn là một trong 8 cao thủ đứng đầu tông đấy.” Dù được an ủi nhưng Ngu Quy Miểu vẫn không vui.
Lúc này, Phương Thu Dao mới vỗ tay Ngu Quy Miểu:
"Đợi lát nữa trở về ta sẽ giúp ngươi luyện thêm một lúc, lần sau nhất định sẽ đánh bại họ."
"Ừm!"
Ngu Quy Miểu nghe xong thì kiên định gật đầu.
Vu Mạn Văn nhìn lên đài, đứng dậy nói với Trương Hạc Khanh:
"So tài lần này đã xong, ta xin phép về trước.” Trương Hạc Khanh nghe xong thì vội đứng lên nói:
"Vu hộ pháp, xin dừng bước."
Vu Mạn Văn dừng lại, quay người hỏi:
"Không biết Trương đường chủ còn có chuyện gì?"
"Ây..."
Trương Hạc Khanh hít một hơi sâu, nói:
"Vu hộ pháp, không bằng ở lại dùng bữa, chúng ta cũng tiện nói về chuyện hợp tác sắp tới.” Vu Mạn Văn nghe xong thì thi lễ một cái:
"Đa tạ Trương đường chủ mời, chỉ là ta đã có hẹn sẽ ăn mừng với các đệ tử, cho nên chỉ có thể nói tiếng xin lỗi."
"Được rồi, vậy ngày khác chúng ta lại tới."
"Được."
Gật gật đầu xong, Vu Mạn Văn đi về phía sườn núi.
Thấy bóng lưng Vu Mạn Văn rời đi, Trương Hạc Khanh nhìn Càn Khôn giới thở dài, nhưng rất nhanh hắn đã điều chỉnh xong tâm tình.
Không sao, ít nhất Vu hộ pháp đã đáp ứng ngày khác sẽ tới!
Chỉ trong nháy mắt, tâm tình Trương Hạc Khanh lần nữa tốt hơn nhiều.
Trong đêm, Vu Mạn Văn biểu dương năm đệ tử của mình xong thì quay về Đinh Lan thủy tạ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận