Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 342: Hoàng Đế

"Có thể đoán ra ta sẽ không nổi giận, việc này nhiều đệ tử làm được, nhưng có can đảm làm cũng chỉ có một mình ngươi thôi, vì họ không dám đánh cược, mà ngươi thì dám, đây cũng là sự tự tin của ngươi, tự tin vì ngươi biết rõ bản thân mình.” Con mẹ nó! Lời này tuyệt đối là lão hồ ly Ân Giang Hồng kia dạy ngươi!
Không thể không thừa nhận, lời này của Quan Thập An không sai chút nào. Bình thường làm gì có tiểu đệ tử nào đám cò kè mặc cả với Huyền Tông, sao thân phận chênh lệch không xa nhưng mỗi cỗ khí tràng kia cũng đủ để đè chết người.
Cũng chỉ có Giang Bắc Nhiên nhờ vào sự cảnh báo của hệ thống mới dám nói ra mà chẳng chút kiêng kỵ gì.
Thấy Giang Bắc Nhiên không nói lời nào, Quan Thập An xoay người lại, vỗ vai hắn.
"Đây là năng lực hết sức ưu tú, phải biết, chữ minh trong minh quân cũng chính là hiểu rõ chính mình.” Con mẹ nó! Tới rồi! ?
Mặc dù Giang Bắc Nhiên nghe Quan Thập An nãy giờ, trong lòng vẫn ôm chút gì đó may mắn nhưng câu này một khi thốt ra chứng tỏ ván đã triệt để đóng thuyền.
Lão đầu này tới là muốn kéo hắn đi làm hoàng đế!
Con mẹ nó, bọn người này suy nghĩ kiểu gì vậy a! Hoàng đế thích là để họ chọn sao! Bị bệnh à!
Quan Thập An vỗ vai Giang Bắc Nhiên hai cái rồi nói tiếp:
"Nói nhiều như vậy, hẳn ngươi cũng rõ mục đích chuyến đi này của ta. Không sai, Ân giáo chủ cũng được, ta cũng được, đều cảm thấy để ngươi làm tân hoàng của Thịnh quốc là sự lựa chọn không tệ.” Giang Bắc Nhiên vừa muốn cự tuyệt thì hệ thống nhảy ra.
Lựa chọn một: Cự tuyệt Quan Thập An.
Ban thưởng: Độ Tội Huyền Điển (Địa cấp thượng phẩm).
Lựa chọn hai: Đề cử người khác là tân hoàng.
Ban thưởng: Trảm Hải Đan Phổ (Địa cấp hạ phẩm).
Lựa chọn ba: Đồng ý.
Ban thưởng: Một điểm thuộc tính cơ bản ngẫu nhiên.
Cái gì! ?
Giang Bắc Nhiên tuyệt không ngờ, hệ thống luôn muốn hắn khiêm tốn lại đưa ra lựa chọn này. Phải biết chỉ cần trước kia hắn luyện một chút tâm pháp thôi là hệ thống đã nhảy ra cảnh báo rồi.
Vậy mà bây giờ làm hoàng đế lại không nguy hiểm?
Ôi...
Kích động qua đi, Giang Bắc Nhiên bình tĩnh lại, suy nghĩ kỹ hơn, so với làm thiên tài tu luyện đến thì làm hoàng đế thật sự không có gì quá nguy hiểm.
Vì hoàng đế trong mắt người tu luyện, kỳ thật chỉ là bù nhìn, căn bản không để vào trong mắt. Nhưng vì hai vị Huyền Tông này chọn hắn, hậu trường vững chắc cỡ này nên ai dám động tới hắn chứ.
Cho nên, theo một ý nghĩa nào đó mà nói, hoàng đế thật sự là một chức nghiệp có tính bảo hiểm cao.
Nghĩ vậy, Giang Bắc Nhiên đột nhiên thấy dễ chịu hơn, làm hoàng đế cũng rất phù hợp với lộ tuyến phát triển một cách hèn mọn của hắn. Trên có người, dưới cũng có người, chuyện hắn cần làm ngày càng ít.
Không sai, cũng không tệ.
… Sau khi nghĩ tới chỗ tốt và xấu khi làm hoàng đế, Giang Bắc Nhiên lại nghĩ về lựa chọn hệ thống đưa ra.
Lựa chọn đầu là cự tuyệt Quan Thập An, nhưng đến tột cùng là vì cự tuyệt Quan Thập An mới đưa tới nhiệm vụ Địa cấp thượng phẩm hay vì hắn không làm hoàng đế mới đưa tới nguy hiểm. Việc này Giang Bắc Nhiên không cách nào xác định được.
Bất quá phối hợp với lựa chọn thứ hai đến nói, Giang Bắc Nhiên cảm thấy khả năng cao là vế sau.
Giang Bắc Nhiên từng cảm thấy hoàng đế Thịnh quốc chỉ là bù nhìn, là vật trang trí chứ chẳng có tác dụng gì lớn cả.
Nhưng Đặng Bác lại giúp hắn hiểu, những suy nghĩ này quá đơn giản.
Như thời Tam quốc, dù cho chính quyền triều Hán chỉ còn trên danh nghĩa thì vẫn có thể phát huy tác dụng cực lớn.
Mặc dù trong thế giới huyền huyễn này, tác dụng của chính quyền đã khác nhưng dựa vào việc Đặng Bác có thể lôi kéo nhiều cường giả như vậy chỉ trong mấy năm ngắn ngủi, chứng tỏ triều đình thật sự có tác dụng riêng của nó.
Bây giờ thế lực Phong Châu đã được thanh tẩy, triều đình khó tránh khỏi bị cuốn vào trong đó.
Nghĩ vậy, Giang Bắc Nhiên cảm thấy giấc mộng khoái hoạt của mình như tan vỡ. Cơ mà nghĩ mà xem, Quan Thập An bận bịu như thế vẫn phải tới tìm “nhân viên cứu hộ” là hắn, chứng tỏ không phải để hắn đi hưởng phúc.
"Giang tiểu hữu, Giang tiểu hữu?"
Trong lúc Giang Bắc Nhiên đang xuất thần, Quan Thập An vỗ vai đối phương:
"Ta biết chuyện này rất đột nhiên với ngươi, nhưng ngươi thật sự là nhân tuyển có một không hai. Ngươi cũng không cần khẩn trương quá, nên chuẩn bị gì chúng ta đều chuẩn bị giúp ngươi cả rồi. Nếu có tên mù mắt nào tìm ngươi gây chuyện, chúng ta nhất định sẽ chống lưng cho ngươi.” Chống lưng cũng được... Chỉ sợ các ngươi đứng chắn phía trước thôi!
Giang Bắc Nhiên thầm mắng xong thì chắp tay nói:
"Thật sự chuyện này quá đột ngột, nhưng nếu có thể giải ưu vì Quan tông chủ, lại làm chút cống hiến nho nhỏ cho Phong Châu thì..... Vãn bối không dám chối từ!"
Ban thưởng hoàn thành nhiệm vụ: Cộng một điểm sức mạnh.
Quan Thập An nghe xong đầu tiên là sững sờ, sau đó lập tức kinh hỉ, cười lớn nói:
"Ha ha ha, ta đã bảo đôi khi lão quỷ Ân Giang Hồng sẽ đoán sai mà. Giang tiểu hữu a, ta thấy ngươi cũng không phải người luôn bo bo giữ mình, lúc nên xuất thủ vẫn xuất thủ a. Tốt! Rất tốt!"
Thấy Quan Thập An cao hứng như thế, trong lòng Giang Bắc Nhiên dâng một chút cảm giác là lạ.
Dù sao ở thế giới của hắn, muốn làm hoàng đề này phải bỏ ra rất nhiều thứ, có người vì làm hoàng đế mà bội bạc, lục thân không nhận cũng chưa chắc ngồi lên được vị trí kia.
Nhưng ở đây, hoàng vị lại như là củ khoai lang bỏng tay.
Thật đúng là thế giới Đại Thiên, không thiếu chuyện kỳ lạ a.
Giang Bắc Nhiên thầm cảm khái một tiếng rồi chắp tay nói với Quan Thập An:
"Quan tông chủ, từ vãn bối bắt đầu hiểu chuyện chưa từng tiếp xúc qua bất luận chuyện triều đình gì, cũng không biết làm hoàng đế thì nên làm những gì."
"Việc này ngươi yên tâm, chúng ta đã an bài mấy phụ tá cho ngươi, ngươi có gì không hiểu cứ hỏi họ là được."
"Để Quan tông chủ phí tâm, nếu như thế, vãn bối sẽ dụng tâm học tập."
Giang Bắc Nhiên nói xong thì ngẩng đầu lên:
"Có điều không biết, Quan tông chủ để vãn bối lên làm hoàng đế xong, cần vãn bối làm gì không?"
"Cái này..."
Quan Thập An nhất thời có chút ngập ngừng:
"Làm chuyện hoàng đế nên làm, đừng để dân chúng Thịnh quốc chết đói là được."
Ân...
Nghe Quan Thập An nói xong, Giang Bắc Nhiên có chút hiểu rõ, kỳ thật lão đầu này cảm thấy làm hoàng đế chỉ như chơi đùa thôi... Chỉ cần không mưu phản, nói vài câu là có thể khiến Thịnh quốc mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an.
Bạn cần đăng nhập để bình luận