Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 867: Tin Tức Cổ Hoàng (1)

Đêm khuya, Lâm Thi Uẩn ngồi một mình bên bờ biển ngẩn người, nhớ lại mọi chuyện đã xảy ra trên Kim Đỉnh đảo trong chuyến đi lần này.
Trong lúc nàng thiếu chút nữa đã bị người mình chán ghét nhất bắt đi thì cao nhân từ trên trời giáng xuống. Tuy khi đó Lâm Thi Uẩn đã hôn mê bất tỉnh nhưng nàng vẫn tưởng tượng ra được sự tinh anh của đại sư, dù sao khi ở Kỳ quốc nàng cũng từng tận mắt chứng kiến được một lần rồi.
Lần này, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, khi nàng xém chết trong tay Thạch Linh thì người kia lại xuất hiện, hời hợt hóa giải nguy cơ.
Lâm Thi Uẩn xác định khi nhìn thấy đại sư, nàng còn tưởng đó là nằm mơ ấy chứ. Vì nàng căn bản không biết đại sư sẽ xuất hiện trên hòn đảo này.
Lần trước, khi ở Ngũ Lý câu cũng như thế, nàng không hề nghĩ sẽ có người tới cứu mình.
Nhưng nam nhân này luôn luôn có thể xuất hiện ở nơi và thời gian mà nàng không ngờ tới nhất.
'Tính cả lần này ta đã thiếu hắn ba mạng rồi. Không đúng, là bốn mạng mới đúng.' Lâm Thi Uẩn nghĩ xong thì tiện tay nhặt một hòn đá nhỏ lên, ném về phía biển.
Nhìn gợn song nổi lên, Lâm Thi Uẩn nâng cầm tự nhủ:
"Thật sự ngày càng không biết nên báo đáp ân tình này thế nào nữa."
"Nghe Tiểu Thất nói ngươi đã có tin của Cổ Hoàng.”
Trong lúc Lâm Thi Uẩn thở dài thì sau lưng đột nhiên vang thanh âm khiến nàng giật mình.
"Đại... Đại sư! ?"
Lâm Thi Uẩn bị hù dọa tới nhảy dựng lên, nàng quay đầu nhìn về phía Giang Bắc Nhiên mà hô.
"Ừm, là ta."
Giang Bắc Nhiên nhẹ gật đầu.
Giang Bắc Nhiên đang ở trong phi phủ thấy tiệc tối đã kết thúc thì nghĩ tới việc tới tìm Lâm Thi Uẩn hỏi một chút về tin tức của Cổ Hoàng.
Dù sao hiện tại cách kỳ hạn ba năm của hệ thống chỉ còn một năm. Hắn phải tranh thủ lấy được số bảo tài kia, bằng không lỡ mà gặp phải chuyện như ở Mộc linh mạch thì phiền to rồi.
Lâm Thi Uẩn hít sâu một hơi, đợi cảm xúc dần bình phục nàng mới gật đầu nói:
"Đúng vậy, ta thật sự đã có tin của Cổ Hoàng, nhưng ta không biết đó có phải Cổ Hoàng mà đại sư muốn tìm không."
"Cứ nói đừng ngại."
"Bởi vì sâu độc là đồ vật cấm kỵ nên rất khó tìm được tin tức về Cổ Hoàng, mà có tìm được đi nữa cũng khó mà phân biệt thật giả. Vì thế chỉ có thể chọn ra những tin có độ tin cậy cao nhất để nói với ngươi.”
Giang Bắc Nhiên nghe xong thì gật đầu, biểu thị bản thân tán thành những gì Lâm Thi Uẩn nói.
Thái độ với sâu độc của lục quốc cũng như Thịnh quốc, đều là kiên quyết đả kích. Cũng vì thế, ban đầu Giang Bắc Nhiên cảm thấy tìm được Cổ Hoàng có độ khó rất cao, chỉ sợ khó hơn tất cả các tài bảo khác cộng lại.
Cho nên, khi Tiểu Thất nói cho hắn biết Lâm Thi Uẩn đã tìm được tin của Cổ Hoàng thì hắn không khỏi có chút ngoài ý muốn.
Nhưng bây giờ nghe xong, đây hẳn là một manh mối vẫn chưa xác thực được thật giả, nhưng dù sao có vẫn đỡ hơn không.
Lâm Thi Uẩn lấy địa đồ từ trong Càn Khôn giới ra, đưa nó cho Giang Bắc Nhiên và nói:
"Trong một chợ đen ở Tăng quốc từng xuất hiện tin tức về Cổ Hoàng, ta đã đánh dấu vị trí cụ thể lên địa đồ.”
'Chợ đen... Tăng quốc...' Nghe tới Tăng quốc ngư long hỗn tạp với thương nghiệp phát triển nhất trong truyền thuyết, Giang Bắc Nhiên cảm thấy tin tức này của Lâm Thi Uẩn khá đáng tin đó chứ.
"Nghe được bao lâu rồi?"
Giang Bắc Nhiên hỏi.
"Từ ba đến bốn tháng trước."
"Có tin tức gì cụ thể hơn không."
Lâm Thi Uẩn suy tư một lát rồi đáp:
"Người truyền tin nói cho ta biết hắn quen rất nhiều thương nhân trong chợ đen Tăng quốc, cũng có mối quan hệ không tệ với người cầm quyền chân chính phía sau chợ đen. Hắn nói ta biết từng có người tới chợ đen hỏi thăm Cực Lạc Hoa, thứ dùng để chế Cổ Hoàng."
'Cực Lạc Hoa...' Giang Bắc Nhiên nhớ lại, phát hiện bản thân chưa từng nghe tới cái tên này.
"Còn gì khác không?"
"Không còn."
Lâm Thi Uẩn lắc đầu:
"Đại sư, Cổ Hoàng mà ngài muốn tìm quả thật quá thần bí, ta cũng không dám trắng trợn đi tìm, cho nên mãi mới có tin, vẫn xin đại sư tha thứ."
"Không cần xin lỗi, ngươi đã làm rất tốt rồi."
Giang Bắc Nhiên nói câu này là chân tâm thật ý, dù sao hắn căn bản cũng không ngờ Lâm Thi Uẩn lại thật sự có thể tìm được tin về Cổ Hoàng.
Đúng như nàng nói, Cổ Hoàng không chỉ là vật cấm kỵ mà còn cực kỳ thần bí. Đồng thời nàng còn không thể phát động một lượng lớn nhân viên đi tìm, độ khó từ đó lại tăng cao.
'Xem ra nhiều năm nay nàng vào Nam ra Bắc tìm kiếm động thiên phúc địa cũng không phải chỉ đi chơi, cũng quen biết không ít tam giáo cửu lưu, đây là dạng nhân mạch dùng rất tốt khi cần.’ Thấy đại sư hiểu được sự khó xử của mình, Lâm Thi Uẩn cũng thở phào nhẹ nhõm, đồng thời nhớ tới một chuyện quan trọng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận