Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 518: Có Hai Trận Nhãn

Nam tử áo trắng thở dài, vỗ vai nam tử mặc hắc bào:
"Nếu trận nhãn nơi đây đã mất, vậy chúng ta chỉ có thể toàn lực giữ vững trận nhãn ở chỗ khác."
"Ừm, đi mau!"
Nam tử mặc hắc bào nói xong thì dẫn đầu bay về phía tây nam.
Dưới tán cây ở nơi xa, Mạnh Tư Bội vuốt vuốt áo của mình.
"Cái tên đó... Lợi dụng xong ta liền chạy, thật quá phận!"
Mạnh Tư Bội nhịn không quết miệng lầm bầm.
"Này, đừng nói khó nghe như vậy chứ, ai nói bản vương chạy?"
Nghe được thanh âm đột nhiên vang lên sau lưng, Mạnh Tư Bội bị hù tới nhảy dựng lên.
"Ngươi, ngươi, ngươi... sao ngươi biết ta ở đây! ?"
Mạnh Tư Bội lui ra sau hỏi.
"Bản vương tự nhiên có cách của mình, ngược lại, bảo bối của ngươi rất không tệ a, cho bản vương mượn nhìn tí đi?"
"Không cho..."
Mạnh Tư Bội giấu gương đồng sau lưng.
"Nha."
Gật đầu, Giang Bắc Nhiên bắt đầu suy nghĩ bước tiếp theo của kế hoạch.
Nhìn cao nhân cứ thế đã từ bỏ, Mạnh Tư Bội nháy mắt hai cái rồi hỏi:
"Tiền bối, ngươi không hỏi thêm hả?”
"Hỏi cái gì?"
Giang Bắc Nhiên ngẩng đầu hỏi.
"Có thể đàm luận điều kiện mà... Nếu điều kiện phù hợp, ta cũng không phải không thể cho ngươi mượn.”
"Bản vương thật muốn thử, giết ngươi rồi đoạt lấy bảo bối kia chẳng phải là được à, tại sao phải phiền toái như vậy?"
Trong lúc nhất thời, Mạnh Tư Bội cảm thấy đối phương nói rất có đạo lý, nàng không phản bác được.
Dù chưa thấy biểu hiện vì cao nhân che mặt nhưng bất luận đối phương có tu vi gì, Mạnh Tư Bội đã sớm cảm thấy đối phương lợi hại hơn mình.
Về phần vì sao vừa rồi đối phương chạy, đoán chừng là sợ gặp phải người quen, bị phát hiện.
Mạnh Tư Bội lần nữa cảm thấy mình cơ trí không gì sánh được, thở dài ra một hơi, đưa gương đồng cho cao nhân nói:
"Vừa rồi ta chỉ chỉ đùa một chút thôi. Ngài muốn xem thì xem đi.”
"Bản vương không còn hứng thú nữa."
Mạnh Tư Bội bỗng cảm thấy mất mát, cầm gương đồng nói:
"Gương đồng này gọi hoa trong gương, trăng trong nước, nó có thể giúp ta trong nháy mắt xuất hiện ở nơi phản chiếu trong gương.”
Đồ tốt a.
Giang Bắc Nhiên thầm tán thưởng một tiếng, lợi khí bảo mệnh hắn từng gặp qua không ít, nhưng bàn về hữu hiệu thì cái gương này rất tốt. Có thể chiếu được xa bao nhiêu sẽ chạy xa bấy nhiêu. Nếu chiếu vào mặt trăng, há chẳng phải lên trời được luôn?
Bất quá mặt ngoài Giang Bắc Nhiên vẫn bất động thanh sắc, tiếp tục suy tính bước kế tiếp nên làm gì.
"Tiền bối?"
Mạnh Tư Bội cẩn thận từng li từng tí hô một tiếng.
"Đừng quấy rầy ta."
Giang Bắc Nhiên đáp lại.
"Nha..."
Chốc lát sau, Giang Bắc Nhiên lại đánh giá Mạnh Tư Bội một chút. Nghĩ đến hệ thống đã để nàng đi theo hắn, chứng tỏ đối phương là người có vận khí, vậy hắn cứ tiếp tục làm theo là được.
Chẳng lẽ đây chính là người ngốc có phúc của người ngốc trong truyền thuyết ư?”
Giang Bắc Nhiên thở dài rồi nhìn Mạnh Tư Bội:
"Đi tiếp, bản vương đi theo ngươi."
"A?"
Mạnh Tư Bội chỉ về phía mình:
"Nhưng ta không biết hiện tại nên đi đâu a."
"Đi là được, bản vương nói rồi, ngươi là người có phúc tướng."
Cái này... Cũng được.
Mạnh Tư Bội đáp, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy không quá cao hứng.
Sao ta luôn cảm thấy vị tiền bối này hình như đang mắng ta nhỉ...
"Tiền bối... Chướng khí này, có phải đã mỏng đi hơn không?"
Trên đường đi, Mạnh Tư Bội đột nhiên quay đầu nhìn cao nhân mà hỏi.
"Mặc dù vừa rồi Tô... Người bày trận chuyển đổi trận nhãn, nhưng dù sao một trận nhãn cũng đã bị phá hư, sự thật không thể chối cãi, dẫn tới uy lực của đại trận cũng giảm sút.”
Tô?
Lỗ tai Mạnh Tư Bội khẽ động, cảm thấy như bản thân vừa biết được một bí mật lớn.
Hắn biết người bày trận? Chẳng lẽ là tử địch sao?
Trừ quan hệ tử địch ra, Mạnh Tư Bội thật sự không nghĩ ra lý do khác có thể khiến vị tiền bối này hao tâm giúp Thịnh quốc tận tâm tận lực đối phó với đồng bào của mình.
Đi tiếp, Giang Bắc Nhiên phát hiện tựa hồ họ đã tới một làng chài.
Nhìn lưới đánh cá xung quanh, Giang Bắc Nhiên cảm thấy chủ nhân của chúng đã chết oan rồi.
"Ô ô ô... Nương tử... Đều là lỗi của ta, đều là lỗi của ta a..."
Trong lúc Giang Bắc Nhiên đang thầm thở dài thì nghe được tiếng khóc nức nở cách đó không xa, thế là hắn kêu kêu Mạnh Tư Bội dừng lại, chậm rãi đi tới nơi phát ra tiếng khóc.
Tới một nhà gỗ, Giang Bắc Nhiên tìm được người đang khóc.
Gặp quỷ à?
Trong góc, một thanh với trạng thái trong suốt đang quỳ trước một bộ thi thể hư thối, khóc ròng.
Có lẽ do đã có kinh nghiệm với quỷ thần từ trước, Giang Bắc Nhiên tiến lên một bước, dùng tinh thần lực truyền âm:
"Vị tiểu ca này, sao ngươi lại khóc thương tâm như vậy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận