Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 270: Gặp Mặt

Giang Bắc Nhiên gật đầu, nhẹ nhàng nâng la bàn lên. Năm màu trong la bàn nhanh chóng dung hợp lại, không ngừng giao thoa, mãi tới khi màu đỏ chiếm cứ hết la bàn mới dần ngừng lại.
Trong nháy mắt, Ngũ Hành Độn Giáp trên người Giang Bắc Nhiên cũng biến thành màu đỏ, trước ngực còn thêu một con Hỏa Kỳ Lân đang giương nanh múa vuốt.
Thi Phượng Lan hợp thời giải thích:
"Hiện tại Ngũ Hành Độn Giáp trên người ngươi đã chuyển thành Hỏa Lân Bào, hết thảy những chiêu tính hệ hỏa đều không đả thương được ngươi. Đương nhiên, nếu như thực lực đối phương cao hơn ngươi quá nhiều thì khó nói.” "Thì ra là thế."
Lần này, Giang Bắc Nhiên đã hiểu tác dụng của Ngũ Hành Độn Giáp.
Thì ra đây là trang bị khánh thuộc tính a.
Giang Bắc Nhiên sờ lên Hỏa Lân Bào đang tỏa nhiệt hỏi:
"Cho nên la bàn này dùng để chuyển màu áo, mỗi màu là một dạng phòng ngự khác nhau?” "Không sai."
Thi Phượng Lan gật đầu.
"Nếu ta đối phó với đối thủ am hiểu công khí Thổ linh khí mà không chuyển được đúng màu thì sao?” "Thì chuyển tiếp."
"Ngươi nghiêm túc chứ! ?"
"Ai nha, bảo vật Hoàng cấp dù cường đại đến đâu vẫn có chút thiếu hụt mà. Tính phòng ngự của Ngũ Hành Độn Giáp rất mạnh, ngươi mặc vào là biết."
Nghe xong, Giang Bắc Nhiên còn biết nói gì nữa. Đây là người ta cho mình, chê tam chọn tư thì không tốt.
Thế là Giang Bắc Nhiên đóng hộp lại, hành lễ với Thi Phượng Lan:
"Đa tạ Thi đường chủ."
"Đây là ta hứa với ngươi, thế nào, thích không?"
"Thích, đương nhiên là thích."
"Vậy lúc ngươi về nhớ phải mua quà cho ta đó.” "Được, nhất định sẽ mang cho ngươi."
"Ngươi có muốn suy nghĩ lại một chút việc dẫn ta theo không?” "Không được."
"Ngô..."
"Được rồi, chơi tiếp thôi, chơi xong ta làm thịt hầm cho các ngươi ăn.” "Quá tuyệt vời!"
Lần này là Tiểu Đóa giơ hai tay lên hô, từ khi ăn qua những món Giang Bắc Nhiên làm, so với Thi Phượng Lan nàng cũng rất mong chờ mỹ vị.
"Được, vậy chúng ta chơi mau lên.” Giang Bắc Nhiên nói xong thì ném xúc xắc trong tay ra.
...
Trưa hôm sau, Giang Bắc Nhiên nhìn các phụ tá đã đến đủ thì nhẹ gật đầu.
"Mọi chuyện xử lý xong rồi?” "Đúng vậy, sư huynh."
Hai người cùng trả lời.
Giang Bắc Nhiên cũng đã chuẩn bị xong:
"Được, vậy chúng ta xuất phát."
Nói xong, Giang Bắc Nhiên lấy Quyển Vân Đồng từ trong Càn Khôn giới ra, thổi ra một đám mây đủ chở ba người.
"Oa..."
Ngô Thanh Sách bị đám mây dọa cho lùi về sau, kinh ngạc nói:
"Sư huynh, đây là pháp bảo mới của ngươi sao?"
Ngô Thanh Sách đã theo Giang Bắc Nhiên nhiều năm rồi, đây là lần đầu tiên hắn thấy sư huynh lấy pháp bảo này.
"Không quan trọng, trọng yếu là ngươi tranh thủ thời gian vào trong đám mây đi."
Ngô Thanh Sách gật đầu, hắn biết mình đã lắm mồm nên lập tức chui vào trong mây.
Oa... Thật mềm mại, thật thoải mái.
Không gian trong mây khác hoàn toàn với những gì Ngô Thanh Sách tưởng tượng, cả người hắn bay bay, phi thường dễ chịu.
Sau khi bay lên, lộn xuống vài cái, Ngô Thanh Sách ngồi trong đám mây cố nén nôn, cả người đều không yên.
Cố Thanh Hoan dù ráng chống đỡ không dám loạn động nhưng vẻ mặt thống khổ đã bán rẻ hắn.
Hai người này lại say mây hả?
Bất quá Giang Bắc Nhiên tỉ mỉ nghĩ lại liền hiểu. Tốc độ đám mây này rất nhanh, áp lực cũng lớn ngay cả hắn đều có chút chịu không nổi chớ nói chi là hai tiểu đệ phía sau, không có nôn chứng tỏ họ đã ráng nhịn lắm rồi.
Vì thế Giang Bắc Nhiên lấy hai viên Thanh Tâm Đan ra cho hai người họ ăn vào.
Ăn xong, Ngô Thanh Sách đỡ hơn, lông mày mãi chau lại từ lúc xuất phát của Cố Thanh Hoan cũng giãn ra.
"Đỡ hơn rồi chứ?” "Đỡ hơn nhiều rồi."
Ngô Thanh Sách chắp tay nói.
"Đa tạ sư huynh."
Cố Thanh Hoan cũng thở phào một hơi.
"Vậy theo ta ra ngoài đi."
Vì tránh trễ giờ, giờ Tỵ Lạc Văn Chu đã tới bên bờ hồ sen đã ước hẹn đợi sư phụ, bây giờ thấy một đám mây đột nhiên giáng xuống từ trên trời, hắn có chút ngây người.
Nhưng hắn ngây người chưa được bao lâu đã thấy Giang Bắc Nhiên đi ra từ trong đo.
"Đệ tử bái kiến sư phụ."
Lạc Văn Chu lập tức cúi người chào.
Sư phụ! ?
Ngô Thanh Sách và Cố Thanh Hoan nghe xong đều sững sờ, họ không biết từ khi nào sư huynh nhà mình lại có một người đệ tử thế này.
"Ừm, tới rất đúng lúc nha."
Giang Bắc Nhiên gật đầu.
"Sư phụ có mệnh, đệ tử tự nhiên không dám thất lễ."
Lạc Văn Chu nói xong thì ngẩng đầu, nhìn hai người phía sau sư phụ, trong lúc hắn dò xét Ngô Thanh Sách và Cố Thanh Hoan, đối phương scũng đang đánh giá hắn.
Lạc Văn Chu mặc trường bào màu chàm, ống tay thêu tơ bạc hoa văn mây. Bên hông là thắt lưng gấm viền xanh. Tóc đen được buộc lên bằng ngân quan khảm ngọc.
Thân thể lẫm liệt, tướng mạo chỉ kém hơn ta cùng sư huynh một chút, nhưng đủ để được xưng tụng là tướng mạo đường đường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận