Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 76: Phát Triển Quan Hệ

Trong nháy mắt Giang Bắc Nhiên nhớ tới lần trước khi Vu hộ pháp tới đây, nàng đã dùng chén ngọc này, hắn có thể chắc chắn con hàng này chín phần còn chưa từng rửa… Đường chủ! Ngươi đừng như vậy a !
Giang Bắc Nhiên gào thét trong lòng, bên ngoài thì vẫn bình thản như cũ.
"Đa tạ Đường chủ."
Nhìn Giang Bắc Nhiên uống trà xong, Trương Hạc Khanh chủ động rót cho hắn chén khác:
"Bắc Nhiên a, chuyện lần trước ta nhờ ngươi sự tiến triển thế nào rồi?"
Giang Bắc Nhiên đang suy nghĩ vì sao hôm nay đường chủ lại ân cần, vừa mời hắn tới vừa rót trà cho hắn như vậy.
Nhìn ra rồi, ngài đang gấp a!
Dù Trương Hạc Khanh từng nhờ hắn không ít chuyện, nhưng trong tình cảnh này, Giang Bắc Nhiên thật sự khó hiểu, đây là đang muốn hắn đi tìm Vu hộ pháp hả.
Nhưng mới qua có một ngày a!
Giang Bắc Nhiên thầm mắng đậu xanh rau má trong lòng, một lúc sau mới đáp:
"Đường chủ, ta không thể cứ thế tùy tiện đi tìm Vu hộ pháp, tìm rồi cũng không biết nên nói gì nha."
"Không phải từ lần trước ta đã nói với ngươi rồi à, muốn ngươi phát triển quan hệ hai đường, cùng nhau phát triển đó.” Đường chủ... Từ phát triển quan hệ ta dạy ngươi không phải để dùng thế này...
Giang Bắc Nhiên cố gắng mỉm cười, nói tiếp:
"Nhưng đường chúng ta chuyện nghiên cứu về kỳ nghệ, Thủy Kính đường lại có sở trường là âm luật, hai cái này thì cùng nhau phát triển cộng đồng kiểu gì?” "Sao không có được? Đều là hai chuyện nhã nhặn, chắc chắn có chỗ tương đồng. Hơn nữa còn có thể cùng nhau luận bàn võ công nha. Những âm điệu của Thủy Kính đường rất đáng học a.” "Đường chủ, cái này..."
"Được rồi."
Thấy Giang Bắc Nhiên muốn từ chối, Trương Hạc Khanh trực tiếp nói:
"Coi như bản đường chủ tìm ngươi giúp một chút thôi. Không phải lần trước ngươi muốn có chỗ tu luyện mới à? Nếu chuyện này thành, ta cho phép."
Ngài đây là lạm dụng chức quyền a!
Quy Tâm tông nhiều đệ tử như vậy, người người đều muốn xin một nơi tu luyện sau núi, vì nơi đó linh khí mời phần, cực kỳ thích hợp cho việc luyện công. Sở dĩ Giang Bắc Nhiên thích ở sau núi bởi vì muốn dùng linh khí tẩm bổ chính mình thảo dược cùng một ít tiểu sủng vật của mình. Hắn còn thấy không đủ chỗ dùng đây này, cơ mà lần nào hắn xin cũng bị đường chủ mắng cho một trận. Nói hắn xin được một chỗ đã là chuyện vô cùng đặc biệt rồi, đừng có vọng tưởng có thêm chỗ nữa!
Giang Bắc Nhiên vốn nghĩ mình chỉ có thể chờ cơ hội khác thôi, ai dè… Con mẹ nó... Tình yêu đúng là trâu bò mà.
Nhưng điều kiện Trương Hạc Khanh đưa ra cực kỳ mê người. Nhưng vừa nghĩ tới mấy vị sư muội động chút là phát động nhiệm vụ Địa cấp ở Thủy Kính đường, Giang Bắc Nhiên quyết định nhịn đau cắt thịt, nhưng hắn vừa tính mở miệng, trước mắt lại xuất hiện ba lựa chọn.
Lựa chọn một: Tiếp tục cự tuyệt Trương Hạc Khanh.
Ban thưởng: Thiên Hỏa Thần Ấn (Huyền cấp trung phẩm).
Lựa chọn hai: Dùng cổ độc để đánh trống lảng.
Ban thưởng: Phù Diêu Ấn (Hoàng cấp thượng phẩm).
Lựa chọn ba: Đồng ý với Trương Hạc Khanh.
Ban thưởng: Một điểm thuộc tính cơ sở ngẫu nhiên.
Ai, ta biết rồi...
Thấy thế, Giang Bắc Nhiên chỉ có thể thầm thở dài.
… Bên trong Nhàn Tâm trai của Thủy Kính đường, tiếng đàn tỳ bà như châu ngọc vang lên.
Sau khi tiếng đàn dừng lại, các đệ tử dưới đài mới nhao nhao vỗ tay.
Liễu Tử Câm đứng trên đài có chút cúi đầu, ôm đàn tỳ bà đi xuống sân khấu, đang muốn trở lại chỗ ngồi của mình thì thấy Khổng An Nam sư huynh đến trước mặt, hắn lay động quạt xếp trong tay, tán dương:
"Sư muội, âm thanh như tiếng mưa, khi nhỏ lại như tiếng gió, thật sự là tuyệt mỹ nhân gian mà.” Ngay sau đó, mấy tên sư huynh khác cũng nhao nhao ca ngợi.
"Đa tạ các vị sư huynh khích lệ."
Liễu Tử Câm uyển chuyển cười, thi lễ với các sư huynh. Nhưng trong lòng thất vọng mất mát, vừa rồi rõ ràng nàng cố ý đàn sai mấy âm nhưng không một người phát hiện, vẫn tán dương nàng như cũ.
Mà giờ phút này, nàng căn bản không muốn được khích lệ, nàng muốn được nghe lời nói lạnh nhạt lại tràn ngập cảm tình như của Giang sư huynh, nếu có thêm ánh mắt sắc bén kia nữa thì càng tốt.
Nếu là huynh ấy... nhất định sẽ nói tay chân ta thật vụng về.
Liễu Tử Câm thầm thở dài một tiếng, đi qua các sư huynh trở về chỗ ngồi của mình. Trong lòng không khỏi là ánh mắt tràn đầy ghét bỏ cùng thần thái tránh người ngàn dặm cùng câu cáo biệt cuối cùng trước khi họ chia tay.
"Sau này nếu không có gì thì đừng tới tìm ta.” Đây là lần đầu tiên có người nói như vậy với nàng.
Rõ ràng ta không nên cao hứng mới đúng... Nhưng vì sao, vì sao mỗi lần nhớ tới thì nhịp tim đều đập nhanh như vậy, thật muốn lại được... Gặp lại, gặp lại sư huynh.
Mấy ngày nay, kỳ thật Liễu Tử Câm luôn có một loại xúc động muốn lén tới Lam Tâm đường nhìn trộm sư huynh một chút. Thế nhưng bản sự của sư huynh thật sự quá lớn, nàng rất lo mình bị phát hiện, từ đó về sau không còn được gặp lại sư huynh nữa...
Bạn cần đăng nhập để bình luận