Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 890: Nghê Ngọc Quán (2)

Hơn nữa, hắn còn có bản lĩnh câu thông bầy trùng cơ bản, từ đó thu hoạch được tin tức bốn phía.
Có thể nói là một nhân tài hiếm có.
Trong lúc Giang Bắc Nhiên chuẩn bị lật danh sách tới trang kế tiếp thì bỗng phát hiện có người đứng trước cửa nhà hắn.
"Đại thúc..."
Thi Gia Mộ cúi đầu nhăn nhó hô một tiếng.
"Có việc gì?"
Giang Bắc Nhiên hỏi.
Thấy biểu lộ của đại thúc vẫn như ngày thường, cứ như hôm qua chưa xảy ra việc thì Thi Gia Mộ cảm thấy phiền não của mình thật vô nghĩa.
"Này... Thật xin lỗi, hôm qua là ta quá trẻ con, không nên trút giận lên người ngươi.”
Giang Bắc Nhiên nhìn một đứa nhỏ 10 tuổi nói xin lỗi vì tính tình trẻ con thì không khỏi buồn cười, nhưng thấy Thi Gia Mộ thật lòng như thế, hắn vẫn cố gắng nhịn xuống.
"A, ta nhận lời xin lỗi của ngươi."
Mặc dù Giang Bắc Nhiên không cảm thấy như vậy là cãi lộn nhưng hắn không muốn Thi Gia Mộ suy nghĩ linh tinh nên trực tiếp nhận luôn.
Giang Bắc Nhiên vừa dứt lời, Thi Phượng Lan liền nhảy ra từ trong nhà mà hô:
"Ha ha! Ta nói mà, Tiểu Bắc Nhiên rất rộng lượng."
Giang Bắc Nhiên vòng qua hai nữ hài đi vào trong phòng nhỏ, trực tiếp đi về phía bàn trà.
Thi Phương Lan kéo Thi Gia Mộ trở lại trong phòng nhỏ, nhẹ nhàng thở ra rồi hô với Tiểu Bắc Nhiên:
"Tiểu Bắc Nhiên, đêm nay cùng nhau chơi mô phỏng tu tiên đi!"
"được."
Giang Bắc Nhiên bày đồ uống trà ra gật gật đầu.
"Tốt a!"
Thi Phương Lan reo hò một tiếng rồi chạy đến trước mặt Giang Bắc Nhiên, duỗi ngửa hai tay lên.
Sau khi lấy được mô phỏng tu tiên, Thi Phượng Lan cao hứng la lên:
"Nhanh, Yêu Yêu Nhi, chúng ta mau phân loại thẻ kỳ ngộ cùng thẻ trang bị cho tốt, đợi Tiểu Bắc Nhiên pha trà ngon xong chúng ta có thể trực tiếp chơi rồi."
"Được."
Thi Gia Mộ đáp một tiếng rồi bồi Thi Phượng Lan cùng loay hoay xếp thẻ bài.
Không thể không nói, chơi mô phỏng tu tiên thật sự rất tốn thời gian, trong lúc bất tri bất giác, ba người đã chơi đến hừng đông, Giang Bắc Nhiên cũng đã chuẩn bị trà bánh hết mấy lần.
"A! Còn kém chút nữa, còn kém chút nữa là ta thắng rồi!"
Nhìn Giang Bắc Nhiên còn thừa không nhiều máu, Thi Phượng Lan không khỏi đấm ngực giậm chân.
"Được rồi, hôm nay chơi tới đây thôi, ta còn có việc phải ra ngoài xử lý."
Giang Bắc Nhiên nói xong thì đứng lên.
"A?"
Thi Phượng Lan vừa thua trận ôm bắp chân Giang Bắc Nhiên hô:
"Chờ một chút! Chơi thêm một ván nữa, một ván nữa thôi! Đi mà!"
"Không được."
"Ngô..."
Nghe Tiểu Bắc Nhiên nói như chém đinh chặt sắt, Thi Phượng Lan chỉ có thể lầm bầm một câu "quỷ hẹp hòi rồi buông tay ra.
Giang Bắc Nhiên cất kỹ bàn cờ, bỏ lại một câu "coi chừng nhà" rồi rời khỏi phòng nhỏ.
Đợi Tiểu Bắc Nhiên đi thật xa, Thi Phượng Lan mới nói với Thi Gia Mộ:
"Yêu Yêu Nhi, hình như cả đêm ngươi chơi không được tự nhiên a."
"A? Có sao?"
Thi Gia Mộ hỏi.
"Đương nhiên rồi, chơi không tận hứng gì hết! Không bình thường!”
Nói xong, Thi Phượng Lan dùng sức đập bả vai Thi Gia Mộ hai lần rồi nói:
"Yên tâm đi! Ta hiểu Tiểu Bắc Nhiên nhất ! Hắn nói không tức giận thì thật sự không tức giận đâu. Lại nói, hai ngày nữa chúng ta phải trở về rồi, nếu ngươi vẫn..."
"Cái gì! ?"
Thi Gia Mộ đột nhiên hô một tiếng:
"Đại thúc sắp trở về? Về đâu! ?"
"Về Thịnh quốc a, hả? Tiểu Bắc Nhiên chưa nói với ngươi sao?"
"Không có."
Thi Gia Mộ lắc đầu.
"A âu..."
Thi Phượng Lan đột nhiên cảm thấy phía sau mát lạnh, biểu lộ cũng dần hốt hoảng hơn:
"Lần này ta thảm rồi..."
"Đến cùng đã xảy ra chuyện gì? Sao đại thúc đột nhiên phải trở về thế."
"Ai nha! Ngươi coi như ta chưa nói gì đó, ngươi tuyệt đối đừng nói với Tiểu Bắc Nhiên là ta nói chuyện này cho ngươi biết nha."
"Được, nhưng ngươi phải nói ta biết khi nào đại thúc sẽ đi, đi bao lâu."
"Cái này... Ai, được rồi....."
...
Mặt khác, Giang Bắc Nhiên lần nữa trở lại huyền phường, hắn hít sâu một hơi. Dưới tình huống toàn quân bị diệt hôm qua, Giang Bắc Nhiên hy vọng hôm nay có thể có người thông qua được ‘vòng phỏng vấn’.
Nghĩ đến đau dài không bằng đau ngắn, Giang Bắc Nhiên đi tới chỗ của Nghê Quan Ngọc.
Thấy Giang đại ca chủ động tới tìm chính mình, Nghê Quan Ngọc thụ sủng nhược kinh, vội buông việc trong tay xuống, chạy tới hành lễ với Giang Bắc Nhiên:
"Giang đại ca, sao ngài lại tới đây?"
"Tới thăm ngươi một chút."
"Cái này... Cái này, ngài thật sự khiến ta không đất dung thân a, vốn nên là ta đi bái phỏng ngài mới đúng."
Nghê Quan Ngọc nói xong thì vội vàng đi tới bên cạnh một cái ghế:
"Ngài ngồi trước đi."
"Không cần, chỉ thuận đường tới xem một chút thôi, hai ngày nay ngươi trải qua thế nào?"
"Rất tốt, đặc biệt tốt, quản sự cho rất nhiều phần thưởng, ngài nhìn đi nè."
Nghê Quan Ngọc nói xong thì lấy một cái bình sư màu đỏ từ trong Càn Khôn giới ra và nói:
"Ta mơ ước cái bình này đã lâu, lần này rốt cục cũng đạt được ước muốn, ta vốn muốn tích lũy chút tạ lễ để đến nhà ngài bái phỏng, nhưng không ngờ Giang đại ca lại đích thân đến, thật sự quá thất lễ rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận