Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 626: Cô Cháu Tranh Giành

Luyện ngọc cũng được xem như luyện khí, trở thành một trong huyền môn thập lục nghệ.
Vật liệu chế tác ngọc giản kỳ thật là linh thạch, linh thạch phẩm chất cao thấp khác nhau tạo nên ngọc giản có cường độ cao thấp tương tự.
Bây giờ, Giang Bắc Nhiên có được các loại linh thạch Thiên, Địa, Huyền, Hoàng, đủ vốn liếng để thử một phen.
Giang Bắc Nhiên đi tới trước các vạc, tự hỏi nên cắt bộ phận nào ra để chế tác ngọc giản.
Sau nửa năm, vạc đã chứa đầy Mộc linh khí, thậm chí linh thạch dùng chế tạo nó cũng tăng một bậc, lấy đi chế tạo ngọc giản chắc chắn dư xài.
Chỉ là, nếu phá hủy vạc này, năng lực chứa đựng của nó cũng sẽ hạ xuống.
Được rồi, dù sao dùng cái vạc trữ Mộc linh khí cũng chẳng đủ thuần, cứ lấy làm thứ hữu dụng hơn cái đỡ.
Suy nghĩ xong, Giang Bắc Nhiên trực tiếp cắt một phần lưng vạc ra, chuẩn bị lấy một nửa đi chế tác ngọc giản.
"Đại sư, ngài tính chế tác ngọc giản à?"
Lâm Thi Uẩn đi tới bên cạnh Giang Bắc Nhiên hỏi.
"Ừm."
Giang Bắc Nhiên gật đầu.
"Cần ta hỗ trợ sao? Trên phương điện chế tác ngọc giản ta có chút tâm đắc."
"Không cần."
Giang Bắc Nhiên vừa cắt linh thạch vừa đáp.
"Được rồi..."
Lâm Thi Uẩn cảm thấy mất mát xoay người thì thấy Lâm Du Nhạn vừa lau kiếm vừa nhìn nàng.
Từ khi nhận kiếm, Lâm Du Nhạn chưa từng cất nó đi, mỗi ngày trừ ôm vào ngực cũng là ẩn ý đưa tình lau kiếm.
Mà mỗi lần thấy Lâm Du Nhạn ôn nhu lau kiếm, Lâm Thi Uẩn đều cảm thấy ghen ghét.
Lâm Du Nhạn chú ý tới ánh mắt của Lâm Thi Uẩn, cười nói:
"Yên tâm đi cô cô, một ngày nào đó ta sẽ để ngươi cảm thụ một chút thanh Bạch Vụ Kiếm này."
"Thật sao? Vậy ta rất chờ mong a, cũng không biết khi nào ngươi mới đủ tư cách giao thủ với ta. À đúng rồi, hôm qua ta đã đột phá Huyền Vương cấp bốn."
Nhờ có Mộc linh khí tinh thần, tu vi Lâm Thi Uẩn tăng nhanh, chỉ một năm đã tăng lên bốn cắp.
"Hì hì, cô cô thật lợi hại, mong ngươi có thể mãi giữ được sự kiêu ngạo này.”
Nói xong, Lâm Du Nhạn buông hai tay ra, chỉ một giây sau, Bạch Vụ Kiếm như ánh chớp đâm về phía Lâm Thi Uẩn.
Lâm Thi Uẩn cảm nhận được nguy cơ né tránh, nhưng nàng chưa kịp chế giễu Lâm Du Nhạn tu vi không tới nơi tới chốn, liền thấy chuôi kia Bạch Vụ Kiếm lại rơi quá mức bay trở về.
"Đang!"
Lâm Thi Uẩn không kịp né tránh, chỉ có thể rút kiếm ngăn trở thế công.
Huyền Sư lại có lực lượng này.....
Vì không thể hấp thụ linh khí, hơn nửa năm nay tu vi Lâm Du Nhạn vẫn chẳng tăng lên, nhưng nàng quyết tâm tập trung toàn bộ vào Bạch Vụ Kiếm.
Bạch Vụ Kiếm vốn được tạo thành do bảo tài cực phẩm, lại hấp thu Mộc linh khí lâu như vậy, lấy tốc độ cực kỳ kinh người trở thành pháp bảo Huyền cấp hạ phẩm.
Dù Lâm Thi Uẩn đã là Huyền Vương, thì khi đối mặt với Huyền cấp hạ phẩm cũng chưa chắc ứng phó nổi.
Lâm Thi Uẩn ra sức cản lại Bạch Vụ Kiếm, có chút khó tin nhìn Lâm Du Nhạn một chút.
Tuy nói pháp bảo có thể giúp người nắm giữ nó gia tăng thực lực nhưng đó chỉ là khi người nắm giữ có thể khống chế pháp bảo mà thôi. Bây giờ chuôi Bạch Vụ Kiếm này có thể đấu với Huyền Vương, nhưng nó sẽ phản phệ chủ nhân, nhưng Lâm Thi Uẩn nhớ lại dáng vẻ chất nữ ôm thanh kiếm mỗi ngày thì nào có phản phệ gì được.
Trong lúc Lâm Thi Uẩn đang kinh ngạc thì Bạch Vụ Kiếm trên không trung cấp tốc xoay tròn, tỏa ra sương trắng.
Tự chiến đấu! ?
Lâm Thi Uẩn càng thêm kinh ngạc, chỉ bằng tu vi hiện tại của Lâm Du Nhạn, nàng tuyệt đối không thể cách không ngự kiếm, chỉ có thể là Bạch Vụ Kiếm tự có ý chí riêng mà thôi.
Cái này... chỉ sợ khí linh của Bạch Vụ Kiếm đã đột phá tam giai.
Khí linh đương nhiên cũng phân chia mạnh yếu, bồi dưỡng càng tốt thì phẩm cấp càng cao, chỉ là khí linh khó tăng cấp hơn người. Mà khí linh có thể tiến vào tam giai chỉ trong nửa năm, theo nghĩa nào đó còn không lẽ thường hơn so với Lâm Thi Uẩn tăng lên tứ giai nữa. Trong lúc Lâm Thi Uẩn đang suy nghĩ những vấn đề này thì sương trắng đã triệt để bao phủ nàng ở bên trong. Rất nhanh Lâm Thi Uẩn đã cảm nhận được chỗ bất thường của màn sương, nó không chỉ ảnh hưởng tầm mắt của nàng, cũng ảnh hưởng tới các giác quan khác của nàng.
"Đang!"
Âm thanh thanh thúy vang lên, Lâm Thi Uẩn mạo hiểm ngăn trở Bạch Vụ Kiếm đánh lén.
"Lão hổ không phát uy ngươi tưởng ta là mèo bệnh đúng không?"
Vào lúc Lâm Thi Uẩn đang chuẩn bị toàn lực vận khởi tâm pháp đánh nhau với Bạch Vụ Kiếm thì một thanh ấm đột nhiên vang lên:
"Đủ rồi... . ".
Một giây sau, trong nháy mắt sương trắng tán đi, Bạch Vụ Kiếm lần nữa bay về phía Giang Bắc Nhiên, không ngừng cọ xát.
Vì cái gọi là vật như chủ, Bạch Vụ Kiếm do Giang Bắc Nhiên tạo ra, lại bị tình cảm của Lâm Du Nhạn dành cho Giang Bắc Nhiên ‘tưới tiêu’ lâu như vậy, nó tất nhiên sẽ yêu thích Giang Bắc Nhiên rồi.
Nhìn Bạch Vụ Kiếm được tạo ra từ Giới Vân Khoáng, Giang Bắc Nhiên mỉm cười, vuốt ve thân kiếm một chút.
"A ! ".
Lúc này, Lâm Du Nhạn ở cách đó không xa đột nhiên kêu một tiếng, khuôn mặt ửng hồng.
Sớm chiều ở chung lâu như vậy, nàng đã sớm coi Bạch Vụ Kiếm là một phần của mình, bây giờ ‘một phần’ đó đang được sư huynh vuốt ve, nàng cũng cảm động lây.
Sư huynh... Mạnh chút nữa đi, Nhạn Nhi rất thích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận