Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 1008 -



Chương 1008 -




Bốn tù ngục Lộ Dao chưa từng gặp tiến lên, để hai chiếc vali kim loại đen thui trước mặt cô.
Cơ thể người máy thường sẽ cao to hơn người nguyên sinh, vali đã được áp dụng công nghệ viên nhộng nén nhưng vẫn có kích thước không nhỏ khi để trước mặt Lộ Dao.
0815 đi qua nhập mật mã, mở chiếc vali đầu tiên ra ngay trước mặt cô.
Nửa cơ thể người máy khảm dưới đáy vali, cố định lại bằng đai trói màu đen, linh kiện rơi rớt được buộc chung với nhau đựng trong một chiếc hộp trong suốt.
Lộ Dao cúi đầu đánh giá người máy trong vali, ánh mắt khẽ dao động: “Đây là cô gái ở khu bốn.”
Tiệm sách mỗi ngày đều có rất nhiều người tới lui, bà chủ lại phải vừa livestream vừa trông tiệm, với lại lúc này cơ thể người máy của Trúc Duy đã hỏng đến mức không còn hình hài nguyên vẹn, một bên cơ thể bung bét, mặt nạ kim loại trên mặt vỡ nát như da mặt bị lột, để lộ phần khung trống bên trong, khung sườn màu đen mảnh như cọng cỏ cong cong vẹo vẹo, có một phần đã nát bét, phần còn lại thì chống đỡ nhờ bộ não điện tử to bằng hai nắm tay người trưởng thành và một đôi mắt người máy.
0815 không bao giờ ngờ được bà chủ nhìn cái đã nhận ra thân phận của Trúc Duy, nhớ lại mối thù Trúc Duy đánh bà chủ, giọng điệu trở nên khá thờ ơ: “Lúc trước hơi khinh thường cô ấy.”
Giá trị tinh thần và tính năng cơ thể người máy của Trúc Duy đều thấp hơn tám tù nhân người máy còn lại, cai ngục và đối thủ của cô ấy lúc đó đều không ngờ cô ấy lại hung tàn đến thế, vậy mà gắng gượng sức lực cuối cùng giành lấy chiến thắng chung cuộc.
Trúc Duy nằm trong vali phát ra âm thanh hệ thống bị phá hỏng, cô ấy không thể nói chuyện, chỉ có đôi mắt điện tử cứ trơ ra nhìn chằm chằm vào Lộ Dao.
Đây là lúc cô ấy yếu ớt nhất, nói không ra hơi nhưng vẫn có thể nghe họ nói.
Trong trận chiến trên đấu trường võ thuật dưới lòng đất, cô ấy không nghĩ gì cả, chỉ gắng gượng nhờ chấp niệm phải vào được tiệm sách, cho đến lúc này mới thấy sợ.
Thì ra cơ thể người máy cũng sẽ có lúc yếu ớt thế này, dù cho con người đã thoát khỏi sự trói buộc xác thịt, nhưng họ vẫn sẽ bị ràng buộc bởi nhận thức và nỗi sợ.
Lúc Trúc Duy tiếp nhận thẩm vấn, não sẽ bị người thẩm vấn xâm nhập.
Cô ấy đã không còn bất kỳ bí mật gì từ lâu, mắt nhìn chằm chằm vào bà chủ như lo sợ bà chủ cũng thấy hứng thú với não của mình.
Trúc Duy không tin bất kỳ ai cả.
Dù là cai ngục, người thẩm vấn, chánh án hay bà chủ người nguyên sinh trước mắt này.
Điều còn lại duy nhất của cô ấy trong cuộc đời này chỉ có phần ký ức tồn tại trong não điện tử, dù đã bị người ta lục ra xem hết lần này đến lần khác từ lâu nhưng khi đối mặt với cảnh tượng như vậy, cô ấy vẫn không thể thích ứng nổi.
Không ai có thể thích ứng nổi.
Trúc Duy không động đậy được, mắt người máy lại không thể truyền đạt cảm xúc như mắt thịt.
Mới đầu cô ấy thấy vô cùng lo lắng, sau đó là hoảng sợ.
Nhưng Lộ Dao lại như biết cô ấy đang sợ, tay phải phủ lên gò má vỡ tan của cô ấy, nhẹ nhàng lướt qua, giọng nói cũng êm dịu hòa nhã: “Không cần sợ, tôi không có hứng thú với não của người khác.”
Dù Trúc Duy có suy nghĩ gì, mấy chục cai ngục đứng với tư thế căng chặt bên cạnh ít nhiều cũng hơi đề phòng hành động của bà chủ, nghe vậy bèn thấy bất ngờ.
Ngày thường cai ngục sẽ quản lý tù nhân, đa số toàn thấy mặt đen tối nhất của lòng người.
Người máy hung ác tàn nhẫn.
Người nguyên sinh không chịu nhún nhường.
Trong số những người nguyên sinh chưa đổi sang cơ thể người máy như bà chủ đây, không hiếm người thèm khát não của người khác, cách gây án của họ có khi còn hết sức tàn nhẫn và kinh khủng.
Lộ Dao không giải thích quá nhiều, cô ôm Trúc Duy trong vali ra đặt lên sàn nhà trước, tay trượt xuống theo cơ thể người máy bị tàn phá của Trúc Duy, vuốt phẳng những chỗ đứt gãy bị bẻ cong trong trận chiến.
Lần đầu tiên 0815 được quan sát bà chủ sử dụng năng lực ở khoảng cách gần, mắt người máy không chớp lấy một cái, còn thấy kinh hoàng hơn những gì được xem từ trong trích xuất camera.
Lúc bà chủ ra tay, không có tinh thần lực dao động, thế nhưng linh kiện kim loại cứng cáp lại tựa như mảnh vải mềm dưới bàn tay cô, vuốt nhẹ một lát đã trở nên đâu vào đấy.



Bạn cần đăng nhập để bình luận