Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 746 - Khách mới 2



Chương 746 - Khách mới 2




Khách mới 2
Thời Diên lập tức nói ngay: "Có một số việc nói trước không có ý nghĩa gì lắm nên trừ ký khế ước ra thì tôi và lão Thẩm không nói thêm gì nữa, nghe ý bà chủ là được rồi. Mọi người cứ đi vào rồi biết."
Tạ Giai Nhiên và Lư Yên Lâm quay sang nhìn nhau, cứ cảm thấy mấy người đàn ông này lại chuẩn bị làm chuyện gì nhàm chán.
Trái lại Tạ Tu Lương thì lại khá hứng thú với nơi này. Gió đêm mát lạnh thổi tới làm tinh thần trở nên tỉnh táo hơn nhiều, nhẹ nhàng sảng khoái hơn lúc vào mấy câu lạc bộ giải trí.
Lộ Dao đẩy cửa khách sạn, ánh đèn vàng ấm áp lập tức tràn ra ngoài rồi ánh lên mặt những người phía sau, theo sau đó là âm thanh náo nhiệt và mùi thức ăn thơm phức đánh thẳng vào giác quan con người.
Lộ Dao hít một hơi thật sâu rồi dẫn đầu bước vào trong: "Xin lỗi mọi người, tôi tới hơi trễ."
Tối nay khách sạn suối nước nóng tổ chức một bữa tiệc buffet lẩu. Bởi vì vóc dáng của tộc người tí hon quá mini nên một nồi lẩu bình thường đã đủ cho cả khách sạn ăn no rồi.
Nhưng Lộ Dao nghĩ tối nay Thời Diên còn dẫn cả bạn đến đây nên mới quyết định bữa cơm đoàn viên cuối cùng sẽ ăn ở khách sạn suối nước nóng.
Có điều cô không muốn cả khách sạn phải chờ mình nên đã bảo Bạch Lộ và Tiểu Trịnh chuẩn bị đồ ăn từ trước, cô tạt qua ăn vài miếng thôi.
Cửa khách sạn vừa hé mở, đám người tí hon đang ngồi quanh bàn ăn cơm đều dừng động tác quay đầu lại nhìn.
Vừa thấy Lộ Dao, Hắc Thứ đang ngồi chính giữa bàn đã lập tức ôm bát chạy chậm đến bên mép bàn ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn ú nu lên, đôi mắt sáng ngời: "Lộ Dao mau tới mau tới, chúng tôi giữ miếng thịt bự nhất lại cho cô này."
Bây giờ cứ ngửi thấy mùi thịt là Lộ Dao phát ngấy. Cô đi lại gần bàn rút tờ khăn giấy, ngồi xổm xuống lau mặt cho Hắc Thứ rồi nói nhỏ: "Có mấy vị khách mới tới, tôi phải tiếp đãi bọn họ xong xuôi đã, cậu đi ăn trước đi."
Tết Trung thu vốn là một ngày lễ nhưng nay khu phố lại tổ chức hoạt động liên cửa hàng nên nhân viên không được nghỉ lễ. Bù lại, Lộ Dao tăng gấp năm lần tiền lương cho mọi người, buổi tối cũng không cần ở lại tăng ca.
Thời gian này các nhân viên người bình thường trong khách sạn đã tan làm rồi nên trong này chỉ còn Lộ Dao, Bất Độc và các nhân viên cùng khách khứa người tí hon.
Lúc này sáu vị khách cũng lần lượt vào cửa.
Lộ Dao xoay người lại định mời bọn họ ngồi xuống trước. Chỉ có Thời Diên và Tiểu Thẩm đã từng tới đây là bình thường, còn bốn người còn lại thì ngơ ngác giữ nguyên tư thế, cực kỳ khiếp sợ khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.
Người tí hon Nitraan cũng thường hay thấy dáng vẻ này của người khổng lồ nên bọn họ còn lén nghĩ thầm rằng trừ Lộ Dao ra thì hình như đầu óc của người khổng lồ nào cũng không được tốt lắm thì phải, lần nào thấy người tí hon cũng đứng hình ngơ ngác.
Thời Diên và Thẩm Bình Tiến đi dọc theo hành lang rồi ngồi xuống bên bệ cửa sổ.
Vừa lúc bên cạnh còn bốn chỗ trống nên Thời Diên quay lại vẫy vẫy bốn người đang đờ ra trước cửa.
"Tôi giới thiệu lại một lần nữa nhé. Nơi này là khách sạn suối nước nóng mà Lộ Dao mở, khách hàng chủ yếu hay lui tới nơi này là tộc người tí hon Nitraan. Bởi vì hôm nay là Trung thu nên khách sạn có tổ chức sự kiện, bọn họ đang ăn lẩu. Trong mắt bọn họ thì chúng ta là người khổng lồ, cùng tộc với Lộ Dao. Mọi người mau qua đây đi, đừng có đứng trước cửa nữa, trông như mấy thằng đần ấy."
Trịnh Chước và Lư Yên Lâm lần lượt ngồi xuống bên cạnh Thẩm Bình Tiến, ánh mắt vẫn còn vẻ ngỡ ngàng quan sát những người tí hon chỉ lớn bằng ngón cái tưởng như chỉ có trong truyện cổ tích hoặc ngồi trên ghế hoặc đang đi qua đi lại khắp khách sạn.
Mấy toà nhà trông rất giống món đồ chơi đắt tiền, bàn ghế và hoa hoè được trồng chỉnh tề ngay ngắn hai bên bệ cửa sổ, trong phòng còn có rất nhiều lối đi trong suốt để người tí hon ra vào.
Điều khiến người ta chú ý nhất lúc này chính là những người tí hon này đang ngồi quanh một nồi lẩu lớn, hợp lực bẩy cái muôi bự chảng lên rồi vớt thịt và rau trong nồi nước đang sôi trào ra ăn.
Có lẽ vì cân nhắc đến vấn đề an toàn nên bên ngoài nồi được ngăn cách bằng các tấm bông và nhựa chồng lên nhau cách nhiệt.
Người tí hon không được vượt qua ranh giới này, chỉ có thể đứng ở một khoảng cách an toàn vớt thức ăn.
Bọn họ ngồi đối diện cái nồi, đang nhón chân lên điên cuồng khuấy khuấy muôi canh, trông như ông già nông thôn đang đứng bên đường mò cá vậy.



Bạn cần đăng nhập để bình luận