Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 790 -



Chương 790 -




Hùng An An quay đầu lại thấy sắc mặt Lộ Dao thì ỉu xìu, chắp hai tay ra sau lưng túm quần: “Em không có dùng sức.”
Lộ Dao đi qua đỡ chàng trai kia dậy trước, cậu ta dữ tợn trừng cô một cái rồi nghiêng người vịn lấy tay bạn mình.
Lộ Dao đánh giá cậu ta từ trên xuống dưới, lại gọi hệ thống hiện thực hóa ước mơ quét hình.
Nhóc gấu trúc tinh kích động thì có kích động đấy nhưng không ra tay nặng thật, người này bị hoảng sợ quá độ hơn là bị thương thật.
Nhưng mới sáng sớm đã ồn ào khó coi vậy rồi, Lộ Dao cũng thấy nhức đầu.
Vốn là chuyện nhỏ, vô duyên vô cớ lại trở thành tình trạng này đây.
Chàng trai nói Hùng An An mất dạy thật sự vô lý, dù sao cũng hơi quá đáng, hơn nữa cậu ta còn muốn đánh người thật. Chỉ là gặp phải dân cứng cựa bị khống chế ngược lại, Lộ Dao căng cứng da đầu muốn trao đổi chút nhưng mấy người đi chung với chàng trai kia giơ tay cản cô lại, dáng vẻ nghiêm túc: “Các cô là ai? Sao lại ở đây?”
Lộ Dao giải thích đúng sự thật.
Người kia nghe xong thì bắt đầu khinh miệt: “Dì Châu cũng khách sáo quá rồi đó. Mấy người ở bên ngoài, chẳng có cống hiến nào mà còn cho họ ở trong tòa nhà. Tòa nhà này bình thường cũng chỉ có nhân viên quản lý của căn cứ ở thôi. Trời cũng sáng rồi, dì Châu không tiện nói thì để tôi nói, các cô có thể cút rồi.”
Hùng An An vừa nghe vậy thì phải sắp nổi điên tiếp nhưng bị Khang Khang sống chết túm lại.
Lúc này có một cô gái đi ra khỏi nhà vệ sinh, tóc dài thẳng và đen, dung mạo thanh tú, nhìn kỹ ngũ quan còn hơi giống với dì Châu.
Cô ấy nhìn lướt qua mấy chàng trai nói năng hống hách kia, mất kiên nhẫn nhíu mày: “Mới sáng ra cãi nhau cái gì? Phiền chết mất.”
Chàng trai so đo với Hùng An An tên là Hoàng Hiên, nghiêng đầu trông thấy cô ấy thì sắc mặt cậu ta chợt mềm mỏng lại: “Thi Mộng, em ở đây à.”
Cao Thi Mộng khựng lại một lát.
Thế giới sau khi zombie bùng phát, nền văn minh nhân loại nhanh chóng tụt lùi năm mươi năm vẫn chưa dừng lại. Dù là tòa nhà tốt nhất ở căn cứ, nhà vệ sinh công cộng hay là hố xí thì đi vào một chuyến là người đầy mùi.
Cao Thi Mộng cũng không muốn đột ngột ra khỏi nhà vệ sinh đâu nhưng nhóm Hoàng Hiên quá đáng quá.
Cao Thi Mộng không để ý đến Hoàng Hiên, nhìn Châu Nhuận bên cạnh cậu ta: “Những người này là nhân viên chạy vặt đến từ thành phố Cao Thăng được đội trưởng Lý Túy cố tình mời đến bảo vệ người của đội xe, cũng là khách của căn cứ. Ai dạy cậu nói chuyện kiểu đó?”
Châu Nhuận không dám cãi lại Cao Thi Mộng, lén ra hiệu bằng mắt cho Hoàng Hiên.
Nói ra cũng buồn cười, căn cứ Lê Minh vừa xây lên, trưởng căn cứ nhiệm kỳ đầu tiên và con trai trưởng căn cứ đột nhiên chết bởi zombie, lúc này trong căn cứ lòng người dao động, người có tài hay không cũng lòi ra đủ thứ, chẳng qua là muốn nhân cơ hội bắt chẹt vợ con trưởng căn cứ thôi.
Hoàng Hiên đứng đầu nhóm người này, nguyên nhân cũng đơn giản dễ hiểu, cậu ta đã có hôn ước với Cao Thi Mộng từ trước.
Mà Cao Thi Mộng thì là con gái của trưởng căn cứ tiền nhiệm.
Dường như Hoàng Hiên rất thích Cao Thi Mộng dù gần đây Cao Thi Mộng thấy cậu ta rất phiền, trong tối ngoài sáng gì cũng không nể mặt nhưng cũng chưa từng thấy cậu ta tức giận gì.
Lần này cũng vậy, Cao Thi Mộng bảo cậu ta đưa đàn em cút đi xa chút, Hoàng Hiên không cãi lại, ảo não rời đi.
Khi bóng dáng họ hoàn toàn biến mất tại hành lang, Cao Thi Mộng mới quay lại nhìn Lộ Dao: “Thật ngại quá, đám người đó thấy cha và anh tôi không còn nữa, tưởng là có thể tiếp quản căn cứ nhanh chóng nên hống hách lắm.”
Lộ Dao thầm nói chẳng trách khẩu khí Hoàng Hiên oán trách An An cứ như nhà mình bị chê vậy.
Một tay cô giữ Hùng An An, vẫn duy trì nụ cười mỉm lịch sự: “Nào có, nhóc nhà tôi cũng nóng tính, tuổi nhỏ không hiểu chuyện, còn thích xông ra.”
Cao Thi Mộng chẳng hề quan tâm: “Tôi thật sự sắp phiền Hoàng Hiên muốn chết rồi, vậy mà còn hơn thua với trẻ con mới mấy tuổi. Buồn cười nhất là còn đánh không lại.”
Lộ Dao vô cớ thấy lời nói của Cao Thi Mộng có ý cười trên nỗi đau của người khác.
Căn cứ này trông không lớn mà bên trong còn có sóng ngầm dao động, Lộ Dao không muốn tham gia vào nội chiến rắc rối này, thế là cô cười kéo Khang Khang và Hùng An An: “Hai đứa nhóc đói rồi, tôi dẫn chúng đi tìm ít đồ ăn. Nếu sau này có hội sẽ gặp lại.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận