Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 167 - “Người ký gửi phương xa” hàng đầu đại lục Nitraan 2



Chương 167 - “Người ký gửi phương xa” hàng đầu đại lục Nitraan 2




“Người ký gửi phương xa” hàng đầu đại lục Nitraan 2
Rạp chiếu phim thu nhỏ giúp người tí hon quen với màn hình điện tử, Lộ Dao định sau này sẽ chiếu các đoạn phim hướng dẫn sử dụng ở những nơi cần thiết và khu phòng suối nước nóng dành cho khách, giúp khách hàng hiểu chức năng của từng khu vực trong khách sạn này.
Người tí hon mặc kệ sự chú ý của người khổng lồ, ngồi ở mép hồ nhỏ thò chân thử nhiệt độ nước, xác nhận không nóng mới từ cầu thang tay vịn nhỏ bên cạnh xuống nước.
Trong ba người tí hon có một người không rành bơi lội, lưỡng lự không dám xuống nước, Chàng Vũ ôm phao bơi nổi trong nước, cổ vũ cô ấy: “Cậu xem nè, có phao thì sẽ không chìm xuống đâu, đừng sợ mà.”
Một người bạn khác đang nằm úp sấp trên ván bơi cũng chợt nằm ngửa ra: “Ngâm nước nóng sau khi đi săn, quá thoải mái.”
Người tí hon sợ nước cố gắng đeo phao bơi bé vịt lên, bước từng bước xuống nước, phát hiện không chìm thật cũng nổi lên thích thú, còn hất nước lên Chàng Vũ.
Du Thục không thể hiểu được cảnh tượng trước mắt mình, mới đầu cô ấy còn nghĩ rằng có lẽ là công nghệ hình chiếu 3D các thứ, nhưng hiển nhiên cảnh trước mắt không đơn giản thế.
Đỗ Minh Diễm thật sự không nhịn nổi nữa, độ dễ thương khi nhóm người tí hon mặc đồ bơi bé xíu và đeo phao bơi đã vượt quá mức quy định, làm người ta yêu thích quá chừng.
Cô ấy xoay người ôm lấy đĩa trái cây trong chậu gỗ nhỏ đưa ra, dè dặt lên tiếng: “Nè, các cô muốn ăn chút trái cây không?”
Người tí hon đang vui đùa bỗng dừng lại, ngẩng đầu nhìn họ, không nói gì cũng không giơ tay ra.
Bên ngoài chợt huyên náo.
Giọng của Lộ Dao truyền đến: “Tôi phải tắm trước cái đã. Ừm, tôi đến chỗ không có khách, các cô vất vả rồi.”
Người tí hon sợ nước nói: “Lộ Dao về rồi.”
Chàng Vũ tựa lên lan can trong hồ muốn đi lên: “Đi thôi, đi tìm cô ấy chơi.”
Nhóm người tí hon xếp hàng lên bờ, kéo phao bơi nhỏ và ván bơi nhỏ rời khỏi từ lối đi trong suốt.
Đỗ Minh Diễm dọn đĩa trái cây về, cũng không thấy ngại, còn nói: “Mấy cô bạn nhỏ vẫn rất cảnh giác.”
Du Thục: “Rốt cuộc nơi này là sao vậy? Cô nói rõ ràng cho tôi.”
Đỗ Minh Diễm thuận lý thành chương kể lại đơn giản một lượt trải nghiệm lần đầu cô ấy đến khu phố thương mại.
Chờ Du Thục dần tiêu hóa hết những thông tin này, họ mới đứng lên ra ngoài.
Ngâm mình xong, mặc áo tắm ra ngoài thì phát hiện trong khách sạn có thêm rất nhiều người tí hon.
Du Thục đã được tiêm liều dự phòng trước, lại thấy được cảnh độc đáo này, không biểu lộ vẻ chấn động ngạc nhiên nhưng tâm trạng đã khác hẳn rồi.
Lộ Dao chưa tắm, rửa hết vết mồ hôi trên người rồi đi ra.
Bữa tối Tiểu Trịnh làm đồ nướng, cô sợ không đủ nguyên liệu nên đến cửa hàng Lông Xù cách vách vơ vét một thùng hải sản.
Vào cổng gặp Đỗ Minh Diễm và Du Thục cũng đã tắm xong rồi, chủ động chào hỏi: “Ngồi đại đi, lập tức gọi Tiểu Trịnh mang đồ ăn lên. Không thích ồn thì trên lầu có phòng yên tĩnh.”
Khách sạn suối nước nóng, sao có thể không có phòng được?
Lộ Dao tranh thủ mở rộng dị không gian trên khu phòng suối nước nóng lớn, bố trí ba phòng dành riêng cho người khổng lồ, ăn cơm vào ở cũng được.
Giờ Du Thục mới chú ý thấy trang trí độc lạ trong cửa hàng này, nói: “Cứ ăn ở đây đi. Đây chẳng phải là điểm bán hàng của các cô sao?”
Lộ Dao cũng cười: “Vâng, nhưng vẫn xin đừng làm phiền khách hàng người tí hon nhé.”
Du Thục nhìn Lộ Dao một cái, bà chủ trẻ tuổi, nói chuyện lại không sợ hãi rụt rè chút nào.
Trong cuộc sống và công việc, Du Thục đều không có ác cảm khi giao tiếp với kiểu người thế này.
Tiểu Trịnh bưng hai đĩa lớn gồm xiên thịt và hải sản mới nướng xong lên, nóng hổi bốc khói nghi ngút.
Vì buổi chiều có khách người khổng lồ đến, bàn nấu ăn giữa phòng đã được dọn dẹp, phụ tùng chơi xếp hình và bản vẽ rải rác khắp nơi, các món đồ tự làm cũng được dọn vào kho, khăn bàn sạch sẽ trải trên mặt bàn, chính giữa đặt hoa tươi.
Người khổng lồ và tộc người tí hon cách nhau một cái hành lang, hải sản, xiên thịt, rau cải bày đầy bàn.
Đỗ Minh Diễm gọi Du Thục nhìn, người tí hon gian phòng đối diện chia một con tôm nướng, nhân viên dùng dao cắt thành từng miếng nhỏ, trông cũng đáng thương.
Người tí hon lại ăn đến hai má phồng lên, dù nhìn bao lần cũng thấy thú vị.
Du Thục đã dần quen được bầu không khí đặc thù của khách sạn, chỉ là rất ít nói, tuyệt nhiên là một trạng thái hưởng thụ kiểu đắm say.
Công việc và cuộc sống của cô ấy quá bộn bề, lâu lắm rồi không buông bỏ áp lực thế này, toàn ăn ăn chơi chơi không có mục đích.
Đỗ Minh Diễm ăn được phân nửa cuối cùng cũng nhớ đăng một dòng trạng thái, cô ấy chụp cảnh dùng bữa và món ngon, trực tiếp đăng lên Hoạt động trong khu phố.



Bạn cần đăng nhập để bình luận