Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 762 - “Anh thì là cái thá gì?” 4



Chương 762 - “Anh thì là cái thá gì?” 4




“Anh thì là cái thá gì?” 4
Đường Hoa An, công ty cung cấp nước.
Chiếu Dạ thẫn thờ đứng dưới bóng râm ở góc phố, nói nhỏ với Ma Bảo: “Zombie gần nhà máy nước này bất thường, cứ như xử mãi không hết.”
Ma Bảo ôm ván trượt, mặt đầy khinh thường: “Tiểu yêu tu vi thấp như cậu, thế giới này linh khí mỏng manh, cả con rối cỏn con cũng không giết được. Vẫn nên về giao hàng đi, đừng chạy vặt nữa.”
Chiếu Dạ cúi đầu chọt ngón tay: “Ma Tôn đại nhân thì khác rồi, uy phong lẫm liệt. Đám người nhỏ bé ở đây chờ tin tốt của cậu.”
Tiểu đội Cao Tề Quân, hộ dân Đại Lưu ở khu chung cư Quan Âm, Triệu Hiểu Bằng và cả tiểu đội Đường An Kỳ đứng bên cạnh nghe chàng trai và cậu nhóc nói chuyện thì cảm nhận sâu sắc được sự nông cạn, không tìm ra chủ đề và cơ hội thích hợp để chen vào cuộc đối thoại của họ.
Tự cho mình là đúng thật đấy.
Chỉ nghe thôi mà ngón chân của họ đã sắp mệt lả rồi.
Nhiệm vụ chạy vặt “giành lại công ty cung cấp nước” là sau khi tiểu đội Cao Tề Quân, tiểu đội khu chung cư Quan Âm và tiểu đội Đường An Kỳ bàn với nhau xong, đã đặt nhiệm vụ chạy vặt cho cửa hàng dịch vụ chạy vặt.
Nhiệm vụ yêu cầu xử lý zombie bên trong và xung quanh công ty cung cấp nước.
Dạo này Lộ Dao đã tiến hành phân chia lại nghiệp vụ của cửa hàng dịch vụ chạy vặt, vận chuyển hàng hóa, nhiệm vụ hộ tống hai người trở xuống, nhiệm vụ cứu viện bốn người trở xuống thì tính là nghiệp vụ chạy vặt bình thường, phí thu vẫn chấp hành theo tiêu chuẩn ban đầu.
Còn nhiệm vụ hộ tống ba người trở lên, nhiệm vụ cứu viện bốn người trở lên, xử lý zombie đều thuộc nhiệm vụ cao cấp thì tiêu chuẩn phí thu sẽ xét theo độ khó của nhiệm vụ, tăng phí chạy vặt theo cấp số nhân.
Nhiệm vụ lần này khác với chạy vặt thông thường, nó thuộc nhiệm vụ chạy vặt cao cấp, hơn nữa số lượng zombie phải xử lý là cực lớn nên tiêu chuẩn phí thu gấp mười lần nhiệm vụ chạy vặt bình thường.
Nhưng hôm nay đơn gọi chạy vặt quá nhiều, tiểu đội Cao Tề Quân lề mề làm chậm trễ không ít thời gian, sau khi đặt đơn xong là Chiếu Dạ nhận đơn.
Thực lực nhân viên chạy vặt của cửa hàng dịch vụ chạy vặt đều nằm trên mức bình thường, thật ra Chiếu Dạ cũng có thể nhẹ nhàng hoàn thành dù đó là nhiệm vụ xử lý zombie khá khó.
Chiếu Dạ nhận đơn chạy tới đường Hoa An, đi đi về về cùng một khu vực xử lý ba lần nhưng số lượng zombie chẳng hề giảm.
Cậu ta cảm thấy hơi thở xung quanh công ty cung cấp nước bất thường, trông có vẻ zombie bình thường nhưng sức chống chịu cao hơn zombie nơi khác, số lượng còn đông, tốc độ di chuyển cũng nhanh.
Chiếu Dạ sợ xảy ra chuyện nên trực tiếp yêu cầu cứu viện từ hệ thống, kết quả gọi được Ma Bảo không hợp tính cậu ta nhất trong số đông các đồng nghiệp.
Ma Bảo vừa đến là không hề nể tình đay nghiến Chiếu Dạ một trận, sau đó đạp lên ván trượt, rút roi mềm màu đen ở eo ra chuẩn bị xử lý zombie.
Những người còn lại hiểu rõ thực lực của nhân viên chạy vặt, chỉ có tiểu đội Cao Tề Quân là hơi không yên tâm.
Ngô Hiến đứng phía sau đám đông, vẫn không hề thay đổi thái độ giận dữ: “Đứa nhóc này cũng là nhân viên chạy vặt? Cậu ta có thể làm cái gì? Tôi nói cô gái kia lòng dạ ác độc —!!!”
“Bốp—”
Ngô Hiến giơ phắt tay lên ôm mặt, hét thảm lùi về sau mấy bước, không dám tin nhìn đứa nhóc chưa cao đến đùi anh ta.
Lúc nãy thằng nhóc này vung roi lên mặt anh ta, trên mặt đau rát một trận, chắc chắn là có vết máu rồi.
Ma Bảo vung nhẹ roi mềm trong tay, nhíu mày giận dữ trừng Ngô Hiến: “Anh thì là cái thá gì? Cũng dám đánh giá mẹ tôi bừa bãi!”
Ngô Hiến tức đến giậm chân nghiêng đầu nhìn đồng đội mình, gân giọng lên nói: “Rốt cuộc là tôi điên hay là nó điên?”
Đường An Kỳ thấy bực bội hạng người này nhất.
Không có tài cán, còn thích gây sự ồn ào, không nhìn rõ tình hình gì cả.
Đường An Kỳ không nhịn được cắt ngang: “Được rồi, đừng gào nữa. Lát nữa dụ zombie đến lại thêm phiền cho nhân viên chạy vặt.”
Ngô Hiến quay đầu lại chỉ vào đầu Đường An Kỳ: “Cô —”
Lý Tân Vinh sững sờ nhìn về trước, đột nhiên kéo mạnh cánh tay Ngô Hiến: “Mau nhìn kìa! Mau nhìn kìa!!!”
Ngô Hiến mất kiên nhẫn ngẩng đầu lên: “Nhìn cái gì?”
Họ trốn ở phía sau quầy báo bỏ hoang trong góc phố.
Ma Bảo đã đạp lên ván trượt xông vào đám zombie trên đường lớn, nhuần nhuyễn vung roi mềm, phảng phất như đang giơ một con dao mổ lên.
Những nơi cậu nhóc đi qua, củ khoai tây nát lăn xuống theo hàng, còn mượt hơn sủi cảo rơi vào nồi nữa.



Bạn cần đăng nhập để bình luận