Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 621 - Nhìn đi, nói chúng ta không điềm đạm đó! 1



Chương 621 - Nhìn đi, nói chúng ta không điềm đạm đó! 1




Nhìn đi, nói chúng ta không điềm đạm đó! 1
Ti Kim và Tù Ngọc cũng nhận được thông báo từ hệ thống chạy vặt, yêu cầu họ đến khu chung cư Bình An với Harold.
Harold thấy thông tin đơn chạy vặt, người đặt lần lượt là Đường An Kỳ, Khương Nghệ Phỉ, địa chỉ chạy vặt giống nhau, yêu cầu cũng y hệt.
Đơn đầu tiên là nhờ nhân viên chạy vặt đến nhà xử lý zombie, đơn thứ hai là vận chuyển hành lý thông thường.
Tù Ngọc hỏi: “Xử lý zombie bằng cách nào?”
Harold nghiêng đầu nhìn Tù Ngọc một cái, không nói gì.
Tù Ngọc nghi hoặc, quay đầu lại cầu cứu Ti Kim.
Ti Kim dằn lại nỗi kích động muốn trợn trắng mắt, hắng giọng: “Đàn anh Harold, xin hỏi xử lý zombie bằng cách nào ạ?”
Harold lại nhìn Ti Kim một cái, hất cằm, nói bằng tông giọng đều đều: “Cách đơn giản nhất là tấn công vào đầu. Mấy tên đó trông đáng sợ nhưng chạm nhẹ cái là rã rồi, yếu đến đáng thương.”
Ti Kim: “Hóa ra là vậy, vẫn là đàn anh hiểu biết nhiều.”
Ti Kim “tâng bốc xu nịnh” Harold một trận, Tù Ngọc cũng ở một bên tung hứng làm Harold nghiện làm đàn anh quá độ.
Khi đến được địa điểm hiển thị trên bản đồ, ba người dừng ở con đường nhỏ bên ngoài khu chung cư Bình An, chặn đường phía trước toàn là zombie.
Zombie mặc áo sơ mi rách tả tơi, da thịt thối rữa, bốc mùi hôi khó ngửi chặn hết cả con phố, cũng chặn luôn ba người Harold ngoài khu chung cư, không thể tiếp cận nơi người ủy thác ở.
Tù Ngọc cảm nhận hơi thở xung quanh rồi chỉ vào phía sau tường rào men theo lối đi dành cho người đi bộ nói: “Không chỉ đầy đường mà bên trong bức tường đó cũng toàn là thứ này.”
Ti Kim nhìn tuyến đường hiển thị trên thẻ nhân viên một lát: “Bốn chấm đỏ nhỏ đều nằm bên trong bức tường, xem ra khách của chúng ta ở trong đây.”
Nhân lúc còn chưa vào, Tù Ngọc lấy vũ khí ra trước — Một thanh trường kiếm có lưỡi mỏng nhọn như kim, thân đen láy, chuôi kiếm quấn mấy sợi tơ màu đỏ.
Tù Ngọc kéo sợi tơ quăng lên, híp mắt ngắm vào đám zombie phía trước: “Tôi không thích dính bẩn trên người, dùng cái này đi.”
Ti Kim móc một cặp bao tay da màu đen từ trong túi ra. Anh ta không mắc bệnh sạch sẽ, chỉ đơn giản là không muốn làm dơ móng, vừa đeo bao tay vừa nói: “Đấu thử xem, chỉ ra một chiêu hạ gục toàn bộ.”
Tù Ngọc không có sức chống cự gì với chuyện tỷ thí này, nhất là khi đối phương cũng là rồng giống cô ấy, gần như có thể nói là ngang tài ngang sức, cô ấy cũng muốn xem thử thực lực của đối phương.
Đàn anh Harold thở dài lắc đầu mãi: “Thật uổng phí những gì tôi đã nói với các người lúc nãy, chẳng nghe lọt câu nào. Các người như vậy sao làm nhân viên chạy vặt tốt được?”
Ti Kim sắp hết chịu nổi Harold rồi.
Thằng nhóc này cho chút mặt mũi là vểnh đuôi lên trời, còn mãi không chịu thôi.
Anh ta mất kiên nhẫn “chậc” một tiếng, giọng điệu cực kỳ xấu xa: “Lại sao nữa?”
Harold chẳng hề quan tâm thói xấu của Ti Kim, suy cho cùng hiện tại hắn là đàn anh, phải bao dung mầm non chưa chín mùi.
Hắn rộng lượng không so đo Ti Kim không tôn trọng tiền bối, hắng giọng chính thức dạy bài học đầu tiên cho người mới: “Người ủy thác ở trong khu chung cư này, đơn chạy vặt đầu tiên là xử lý zombie. Phán đoán theo tình hình hiện trường, có lẽ họ muốn nhờ chúng ta xử lý những zombie này. Nhưng chúng ta vẫn chưa gặp được người ủy thác, cũng chưa thanh toán tiền, sao có thể làm việc trước được?”
Ti Kim và Tù Ngọc không nghĩ tới chuyện này thật, hai người họ một thì giàu sẵn, một thì không quá nhiều kiến thức cơ bản của nhân gian, hoàn toàn chẳng để trong mắt chút phí chạy vặt đó.
Harold thường xuyên chạy theo Lộ Dao, trải nghiệm cảnh khó khăn không có khách lúc mới mở cửa tận mấy lần, dù thân là tộc Cự Long hào phóng giàu có, chưa từng sầu lo vì tiền, nhưng vẫn mưa dầm thấm đất mà khắc vào hồn rồng hai chữ “kiếm tiền”.
Tù Ngọc hỏi: “Bị ngăn cách bởi nhiều zombie vậy, làm sao tiếp cận người ủy thác?”
Lộ Dao dặn họ làm việc phải tém tém lại, Tù Ngọc hơi bó tay bó chân.
Harold chỉ vào tường rào nói: “Nhảy vào, gặp người ủy thác trước, thanh toán xong rồi làm. Đừng nói với tôi là không dùng ma pháp và năng lực là các người nhảy không qua được chút tường này.”
Dù không sử dụng bất kỳ năng lực nào, chỉ với tố chất sức khỏe bẩm sinh của họ cũng đã mạnh hơn hẳn con người bình thường ở thế giới này rồi, nhảy qua tường, leo cầu thang thật sự không tính là gì.
Trong khu chung cư Bình An, Tống Húc nằm rạp trên hành lang thò đầu ra quan sát tình hình bên ngoài.



Bạn cần đăng nhập để bình luận