Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 156 - Kỵ sĩ Thần Điện và thiếu nữ Gấu Nhảy 3



Chương 156 - Kỵ sĩ Thần Điện và thiếu nữ Gấu Nhảy 3




"Hắc Thù, nhiều năm vậy rồi mà cậu vẫn còn canh giữ lãnh địa à?" Tử Diệp lạnh nhạt hỏi nhưng trong mắt đã hiện lên ý cười.
Hắc Thù cũng không thèm để ý, chỉ liếc mắt nhìn Kết Hương bên cạnh Tử Diệp rồi kéo cậu ấy qua một bên: "Sao tự nhiên cậu lại quay về thế? Đừng có bảo là muốn tới cầu phôi thai đấy. Trưởng lão nói "không" cho mà xem."
Tử Diệp biết chuyện này. Vốn dĩ cậu ấy cũng chưa từng nghĩ đến chuyện đời này mình sẽ có được phôi thai nên chỉ hạ thấp giọng nói: "Tôi muốn gặp tộc trưởng và trưởng lão một lần. Cậu tìm một người truyền lời giúp tôi với."
Trước kia vì cố ý muốn kết làm bạn đời với Kết Hương mà suýt nữa Tử Diệp đã chọc cho tộc trưởng và trưởng lão trong bộ lạc tức phát bệnh. Lúc đó cậu ấy gần như là bị tộc trưởng chống gậy đuổi ra khỏi bộ lạc.
Chẳng ai ngờ được rằng chỉ mới qua bốn năm mà Tử Diệp đã trở về.
Nếu năm đó Tử Diệp kết khế với người cùng tộc thì giờ chức kỵ sĩ trưởng nằm chắc trong túi cậu ấy rồi.
Hắc Thù làm khó: "Cậu cũng biết tính tộc trưởng mà, chắc chắn ông ấy sẽ không muốn gặp cậu."
Tử Diệp: "Cậu đi nói "Tử Diệp quay lại hái hai trăm bụi hoa Nguyệt Thần chuẩn bị vận chuyển ra khỏi bộ lạc" đi."
Hắc Thù hít một hơi thật sâu rồi cười đến run cả người: "Có bạn đời rồi đúng là không giống trước nữa mà. Cậu bây giờ thú vị hơn hồi trước đấy. Bây giờ trong tộc làm gì còn hai trăm bụi hoa Nguyệt Thần chứ. Năm thứ ba sau khi cây quýt ngọt cổ thụ chết cũng là cái năm mà cậu rời đi ấy, hoa Nguyệt Thần cũng dần héo đi. Bây giờ cậu có lật cả bộ lạc lên cũng không tìm đủ một trăm bụi hoa Nguyệt Thần đâu."
Ban đầu Hắc Thù còn cười nhưng càng nói vẻ mặt càng trở nên khổ sở.
Tử Diệp rũ mắt xuống: "Vậy cậu mau đi truyền lời đi. Tôi phải hái sạch hoa Nguyệt Thần trong tộc đi."
Một trò đùa nhỏ hồi còn bé đùa miết không thấy khó chịu giờ lại làm người ta cười không nổi.
Hắc Thù vỗ mạnh vào hai tay Tử Diệp rồi xoay người đi truyền lời, không nhờ vả người khác.
Tử Diệp tự đề xuất nguyện vọng rời khỏi Thần Điện nên khác với những người tới cầu phôi thai. Nếu không được sự cho phép của bộ lạc thì cậu ấy không thể quay về nữa.
Kết Hương hơi mệt mỏi. Thấy Tử Diệp nói chuyện với đồng tộc xong, cô ấy đi tới nắm tay cậu ấy: "Có phải bộ lạc Thần Mộc không còn náo nhiệt như trước kia không?"
Lần đầu tiên cô ấy tới bộ lạc Thần Mộc là lúc đi cùng người trong tộc tới cầu phôi thai.
Khi đó bộ lạc Thần Mộc không phải buồn tẻ như bây giờ. Ở biên giới lãnh địa trừ hai người lính canh gác ra thì chẳng còn ai qua lại nữa.
Một người thủ vệ biên giới còn lại ở đây tên là Bích Thanh. Đây là một người tí hon còn trẻ tuổi, trông có vẻ mới trưởng thành chưa bao lâu.
Bích Thanh: "Ít người tất nhiên là không náo nhiệt rồi."
Kết Hương hỏi với vẻ khó hiểu: "Sao bộ lạc Thần Mộc lại ít người được? Các người trông coi phôi thai mà, muốn phồn vinh thì sinh thêm nhiều chút là được mà."
Có vẻ như người của những bộ lạc khác đều nghĩ rằng chỉ cần bộ lạc Thần Mộc muốn thì lúc nào cũng có được phôi thai.
Bích Thanh lắc đầu một cách đáng thương nhưng không đáp lại.
Một đội ngũ tuần tra từ biên giới lãnh địa bên kia chạy nhanh về phía này. Người dẫn đội là Kiếm Lan.
Nhìn thấy Bích Thanh, cô ấy lớn tiếng gọi: "Đi, mau tới điện Hồi Thần với tôi nhanh. Tộc trưởng bị người ta đánh!"
???
Chuyện gì thế này?
Ngay trong lãnh địa của bộ lạc Thần Mộc mà ai dám đánh tộc trưởng?
Chẳng lẽ là người hôm nay tới cầu phôi thai?
Bích Thanh lập tức cầm vũ khí lên đuổi theo đội tuần tra.
Vẻ mặt Tử Diệp cũng rất khó coi. Cậu ấy kéo Kết Hương đi theo.
Thần Điện là một cung điện màu xanh nhạt xinh xắn tinh xảo. Hai cột cửa và vách tường bị những cây dây leo to lớn bao quanh và đâm xuyên. Rêu phong xanh thẫm mọc từ chân tường ẩm ướt ra phủ một lớp mong mỏng bên ngoài. So với nhiều năm trước thì Thần Điện của lúc này thật sự chẳng khác gì một cụ già tuổi xế chiều.
Mà phía sau cung điện, cây thần to lớn từng che bóng mát cho cung điện nay đã rụng hết lá, cành khô quắt tưởng chừng như chỉ bóp nhẹ một cái cũng gãy, dáng vẻ trang nghiêm ngày xưa giờ lại lộ vẻ đáng sợ.
Tử Diệp im lặng bước lên một bậc thang đã nứt vỡ, tâm trạng rất phức tạp.
Trong đại điện lúc này, lão tộc trưởng được người khác đỡ qua một bên, đang bôi thuốc.
Người tí hon hành hung tộc trưởng cũng đã bị kỵ sĩ Thần Điện bắt lại, chỉ là người này vẫn còn đang lớn tiếng mắng chửi.
"Năm nào tôi và bạn đời cũng đi cầu. Đã ba năm rồi các người vẫn không cho chúng tôi phôi thai, chỉ vì chúng tôi kết khế khác tộc ư?"
"Lão già kia, tại sao lại không cho chúng tôi phôi thai chứ?"
"Đừng tưởng chúng tôi không biết gì nhé. Mấy năm nay phôi thai mà bộ lạc Thần Mộc cho đi càng ngày càng ít. Có phải các người đã phân hết phôi thai cho người bộ lạc mình rồi không hả?"



Bạn cần đăng nhập để bình luận