Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 1177 -



Chương 1177 -



Đêm khuya, Lộ Dao bị tiếng rên la đau khổ quen thuộc gọi tỉnh.Sau khi hoang mang trong phút chốc, cô giật mình ngồi bật dậy.Âm thanh bên ngoài, hình như có thêm một người nữa.Lộ Dao nhanh chóng khoác áo đứng dậy, như thường lệ dẫn Tinh Đường, Yến Quy và Hoa Li theo.Trăng vẫn sáng như hôm qua, hắt xuống mặt đất như tuyết rơi.Lộ Dao không nghe nhầm.Hai giọng nói, cũng là hai người.Nay bà cụ nhà họ Điền cũng đến rồi.Hai gương mặt già nua gầy gò hiện ra trong bóng tối, Lộ Dao không kịp tránh nên bị bà cụ tóm ống quần.Bà cụ cố gắng bò lại, cúi rạp dưới chân Lộ Dao: “Xin bà... giải... thoát... là.. bà nói... nhất định... có thể... giúp tôi.”Lộ Dao tê rần cả đầu.So với Lộ Dao thì cái bóng dưới chân cô phản ứng nhanh hơn, kể từ khi vào Vùng đất vô thần, nó im lặng như thể chẳng tồn tại nhưng giờ lại dao động, cái bóng xù lông trông như gai rồi tức tốc bay ra không chút do dự cắt đứt bàn tay khô gầy đang bấu ống quần của Lộ Dao.Tiếng hét thảm thương vang lên, bà cụ ôm lấy cổ tay, đau đến mức lăn lộn trên đất.Lộ Dao sợ tới nỗi tuôn mồ hôi lạnh, đang định bảo Tinh Đường đi gọi một người máy hộ lý tỉnh dậy, dẫn đến đây giúp bà cụ xử lý vết thương thì liếc thấy bàn tay bị đứt lìa kia bò lúc nhúc như con sâu rồi từ từ phác họa ra một dáng người khác, cô chợt bịt miệng lại.Bàn tay đứt lìa của bà cụ hóa thành một cụ già nằm liệt giường Lộ Dao từng gặp, nghe nói là bị ung thư gan, cửa hàng cho thuê người máy còn chưa mở thì đã không thể xuống giường được nữa rồi.Ông ấy mặc áo bông dày, đưa tay về phía Lộ Dao, dưới cổ tay gầy gò là mảng thịt lở loét chảy mủ, gió lạnh đầu hạ thổi qua, mùi thối lan tỏa.Ông cụ nằm rạp dưới đất, thốt ra lời cầu xin tuyệt vọng giống y hệt: “Xin bà... giúp... tôi... giải thoát...”Lộ Dao liên tục lùi về sau mấy bước, kìm cái bóng đang dao động không thô kia lại, lòng đầy hoang mang.Tại sao những cụ già này cứ đến tìm cô vậy?Rốt cuộc họ là thứ gì?Lại dựa vào đâu phán đoán cô có thể giúp đỡ họ?Vả lại, thì ra cái bóng trốn dưới chân cô không hề bị Vùng đất vô thần ràng buộc như những tín vật bán thân khác.Chúng chỉ luôn ngủ say.Giờ đây bị đánh thức nên phẫn nộ không thôi.Lộ Dao ngồi xổm xuống, cái bóng dưới chân tách khỏi mặt đất như tờ giấy, gai nhọn chầm chậm tan chảy như kem, biến thành chú mèo mun đầu tròn xoe.Lộ Dao thò tay nhẹ nhàng vuốt ve, cái đuôi nhỏ đen thui vểnh lên chậm rãi đánh vòng như cực kỳ thoải mái.Lộ Dao vuốt ve cho cái bóng ngoan ngoãn lại, nhìn nó trầm ngâm.Ánh trăng bị mây mù che khuất, Lộ Dao đứng lên, cố gắng phớt lờ ba cụ già sáp lại với nhau như sáp nến ở phía trước, quay người sải bước về nhà.Cánh cửa của cửa hàng cho thuê người máy mở ra rồi khép lại, bốn bề trở lại sự yên tĩnh vốn có.Dưới bóng trăng, chỉ còn lại chiếc bóng kỳ lạ lại quái dị ấy vẫn đang bò lúc nhúc, đau khổ rên la.Trong tiếng ếch nhái kêu, Lục Minh Tiêu bước ra khỏi nơi khuất bóng ở góc nhà, nhìn chằm chằm vào cục “xác thối” méo mó trên đất kia, ánh mắt hiện lên đôi phần chán ghét.Nhiều khi, sự tham lam của con người khiến quỷ thần đều phải ghé mắt tới.Đa số họ đều cầu xin được sống, chỉ có số ít xin được chết.Con người vô tri vô giác được sinh ra trên đời, theo độ tuổi lớn dần, họ sẽ có được kiến thức, kinh nghiệm, tín ngưỡng, lý tưởng, tôn nghiêm, của cải, ... Rồi bắt đầu từ một ngày nào đó, ai cũng đánh mất mấy chục năm đã trôi qua này, thậm chí là thứ đã có được mấy chục năm, không còn mạnh khỏe, thu nhập giảm dần, từ từ mất đi lý tưởng, của cải, sau đó nữa thì cứ sống thêm một ngày, tôn nghiêm sẽ bị chà đạp dưới chân, nỗi nhục nhã và cảm giác mỏi mệt sẽ làm người ta mất hết khát vọng sống.Bài kiểm tra Vùng đất vô thần đặt ra cho tà ma đó khó nhằn biết bao, cô sẽ chọn sử dụng năng lực của cô bằng cách nào để xoa dịu những linh hồn tuyệt vọng chịu mọi khổ sở này?Con người chưa từng thoát khỏi vòng tuần hoàn tự nhiên, họ đến thế giới này mấy chục năm để rồi cuối cùng vẫn như đám thú hoang phơi xác nơi hoang dã, hóa thành chất dinh dưỡng cho đất đai rừng núi, hoặc là trở thành một viên đá nhỏ không thể thấy dưới chân thế giới.Cái chết là sự nhân từ cuối cùng thời gian ban cho sự sống.Nếu tà ma đó bị linh hồn tuyệt vọng đầu độc rồi tàn sát sự sống, đao giết thần của anh sẽ nhẹ nhàng kề lên cổ cô.Nếu cô muốn làm vị thần nhân từ thì cả đời này phải quẩn luẩn tại Vùng đất vô thần chung với những linh hồn tuyệt vọng không rõ lai lịch kia, mỗi giây mỗi phút đều phải lắng nghe tiếng nói méo mó, đau khổ của họ, mãi đến khi bản thân bị nuốt chửng, ý chí sụp đổ.Quy tắc trò chơi chính là như vậy.Tà ma đang đối mặt với một tình huống không thể giải quyết.



Bạn cần đăng nhập để bình luận