Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 140 - Cạnh tranh chút rồi sẽ tự mình nảy mầm 3



Chương 140 - Cạnh tranh chút rồi sẽ tự mình nảy mầm 3




Cạnh tranh chút rồi sẽ tự mình nảy mầm 3
Diên Vĩ nghe Trúc Châu kể cũng không kìm được tươi cười.
Hôm nay, lần đầu tiên họ thấy nhà ấm Hoa Hồng mở cửa, còn buồn cười hơn cả khách hàng.
Họ thật sự chưa từng thấy cảnh đời, nhưng nhà ấm Hoa Hồng kia cũng thật sự rất đẹp.
Diên Vĩ nấu bữa ăn cho bốn người, cô ấy đưa lên lầu, Trúc Châu đưa đến nhà ấm Hoa Hồng.
Tòa nhà gạch xanh, phòng 402.
Thiên Lãng và Bối Bối đã tắm xong, ngồi trên giường, căng thẳng nhìn chằm chằm vào cái rương đặt ở giữa giường.
Nghe tiếng gõ cửa, hai người cùng giật mình.
Thiên Lãng đứng dậy đi mở cửa, kéo cửa ra quét mắt nhìn cách vách rồi mới nhìn Diên Vĩ, thuận miệng hỏi: “Hai người kia đâu?”
Diên Vĩ: “?”
Thiên Lãng: “Là hai người đến khách sạn chung với chúng tôi ấy.”
Diên Vĩ: “Họ ở khu phòng khác.”
--
Đưa bữa ăn xong về lại phòng bếp, Diên Vĩ bắt đầu quét dọn.
Mấy phút sau, Trúc Châu cũng về, dọn dẹp chung với Diên Vĩ.
Lộ Dao về phòng tắm một cái, ra ngoài thấy họ còn đang bận, kéo ghế đẩu ngồi xuống chống cằm nghe họ nói chuyện.
Diên Vĩ: “Có phải khách trên lầu quen với khách ở nhà ấm Hoa Hồng không vậy anh?”
Trúc Châu: “Ba trong bốn người là người của bộ lạc Hắc Nham, trông dáng vẻ khách hàng phòng 203, chắc là quen đó.”
Diên Vĩ kể lại hành động lúc Thiên Lãng nhận thức ăn lại một lần rồi nhỏ tiếng nói: “Họ mang theo phôi thai, còn ở chung khách sạn, chắc không phải từ bộ lạc Thần Mộc đến nhỉ?”
Trúc Châu cũng cho là đúng gật đầu, nghĩ ra gì đó, dáng vẻ hơi ủ rũ: “Khách hàng phòng 402 xin được phôi thai, khách hàng phòng 203 không xin được, giống hệt chúng ta lúc ấy.”
Thế này thì có thể giải thích được tại sao khách hàng phòng 203 không bằng lòng nhận phòng quá gần khách hàng phòng 402, chỉ là nhìn thôi cũng sẽ khó chịu cực kỳ.
Lộ Dao giơ một ngón tay nhẹ đẩy cửa phòng bếp nhỏ mở ra một chút, thò đầu qua: “Trong cái rương của khách hàng phòng 402 là phôi thai?”
Diên Vĩ và Trúc Châu quay đầu lại, thấy là bà chủ mấp máy miệng, có thể nhìn thấy cả hạch cửa họng của cô.
Hai người lại chẳng sợ hãi, còn sợ cô không nghe thấy, dựa bên cửa nói chuyện với cô.
Diên Vĩ: “Chính là cái rương đó, lúc ấy Hồ Khê và Ngân Nhĩ đi ra khỏi Thần Điện cũng mang theo cái rương như vậy.”
--
Hôm sau, trời tờ mờ sáng.
Lộ Dao dậy sớm hơn bình thường, có lẽ là do trong lòng nhớ mãi vài chuyện vụn vặt.
Cô khá tò mò với phôi thai của người tí hon Nitraan, nhưng nghe Diên Vĩ nói khách hàng phòng 402 tuyệt đối sẽ không cho cô nhìn phôi thai.
Người tí hon Nitraan làm lễ xương bồ xong thì sống chung, sau đó cả hai đều cảm thấy đã tới lúc thích hợp thì đến bộ lạc Thần Mộc.
Nếu may mắn xin được phôi thai, họ sẽ dùng cách an toàn nhất nhanh nhất quay về bộ lạc.
Lúc ấp phôi thai, hai vợ chồng cũng khá cảnh giác.
Trước khi đứa con ra đời, sẽ không cho ai nhìn thấy hay chạm vào phôi thai của mình.
Đây là cách sinh sản của người tí hon Nitraan, thần bí và kỳ lạ.
Lộ Dao vệ sinh cá nhân xong ra ngoài, lặng lẽ dằn nén chuyện này trong lòng, móc hạt giống xương bồ và mấy chậu hoa đáng yêu nặn bằng đất sét từ trong kho hàng cá nhân.
Chậu hoa đất sét mini là “kiệt tác” của mấy nhân viên người khổng lồ, thể hiện rõ rệt sở thích cá tính của nhân viên.
Dùng xèng trồng hoa mini để lắp đất, phân bón và hoa mini một vòng dưới hiên nhà, Lộ Dao trồng ba hạt giống xương bồ theo cách cấy giống cô mới học gần đây.
Hạt giống hoa nhỏ bé ở trong chậu hoa lớn như nắp son, còn đáng yêu hơn cả sen đá.
Lộ Dao kéo cửa sổ ra, trực tiếp bỏ ba chậu xương bồ vào nhà ấm trong suốt.
Quýt ngọt và hoa Nguyệt Thần là dòng độc đinh, cân nhắc đến sự an toàn, trước khi gieo giống, Lộ Dao lập một ma pháp phục chế.
Chuyện thú vị xảy ra rồi, hai giống cây đều không thể bị phục chế, cũng chính là nói chúng là sự tồn tại không thể thay thế ở thế giới này.
Lộ Dao cầm hai chén trà đến, một trồng quýt ngọt, một trồng hoa Nguyệt Thần.
Sau khi lấp đất tưới nước, cô cũng bỏ chúng vào nhà ấm trồng hoa, cạnh tranh chút rồi sẽ tự mình nảy mầm.
Nếu Thống Thống ở đây, lúc này sớm đã gào lên: [Hạt giống quý giá không thể thay thế, cô chôn chúng nó như thế kia? Không tôn trọng gì cả, cô đừng có mà hối hận.]
Chẳng ai trong khách sạn biết bà chủ lặng lẽ trồng hoa trong nhà ấm trồng hoa, buổi sáng vừa dậy lại đến thời gian ăn đồ ngon vui vẻ.
Ăn sáng xong, nhân viên người tí hon giục Lộ Dao mở cửa.
Hôm qua Lộ Dao nói muốn xây một công trình mới giữa khách sạn và cây hoa suối nước nóng trên núi.
Người tí hon nghe không hiểu, nhưng điều đó hoàn toàn không thể ngăn họ mong đợi cả một buổi tối.



Bạn cần đăng nhập để bình luận