Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 601 - “Hiểu chưa?” 3



Chương 601 - “Hiểu chưa?” 3




“Hiểu chưa?” 3
Mãi đến sau khi một tiếng cót két khẽ vang lên, một cơn gió lùa vào, vẫn là cơn gió mang theo mùi hôi nhưng cuối cùng không khí đã tràn vào phòng.
Triệu Hiểu Bằng lờ mờ cảm thấy bên tai có âm thanh ồn ào, rõ ràng cậu ấy thấy ngủ rất thoải mái, không muốn mở mắt ra, nhưng âm thanh kia cứ như ruồi muỗi đuổi không chịu đi, cứ vo ve bên tai cậu ấy mãi.
“Bốp bốp—”
Sau khi tiếng vang giòn tan ấy vang lên, Triệu Hiểu Bằng bừng tỉnh, giơ tay sờ mặt thấy hơi đau.
Lộ Dao ngồi xổm kế bên cậu ấy: “Cậu là Triệu Hiểu Bằng?”
Triệu Hiểu Bằng vẫn không biết đã xảy ra chuyện gì, mắt cũng nhìn không rõ, đột nhiên nghe được giọng nói này cậu ấy sợ đến nỗi suýt hét to.
Ở trong môi trường bịt kín và tối tăm quá lâu, cổ họng của cậu ấy vừa khô vừa khàn mới không hét thành tiếng được.
Lộ Dao lấy một chiếc đèn pin trong túi ra nhét vào tay Triệu Hiểu Bằng: “Phùng Binh là ai?”
Triệu Hiểu Bằng cảm thấy chói mắt, híp mắt thích ứng vài giây mới dám mở ra hoàn toàn, chỉ vào người đàn ông bên tay trái nói: “Đây là anh Binh.”
Phùng Binh là chồng của Nhậm Quyên, là đối tượng chạy vặt còn lại mà Lộ Dao nhận đơn.
Lộ Dao đi qua gọi Phùng Binh tỉnh lại bằng cách làm giống hệt lúc nãy, cô cũng nhét cho anh ấy một chiếc đèn pin.
Có lẽ do phòng đã thông gió nên những người còn lại cũng lần lượt bắt đầu tỉnh táo.
Lộ Dao không giải thích, chỉ bảo Triệu Hiểu Bằng và Phùng Binh lát nữa phải đi theo sau cô.
Những người còn lại im lặng, dồn dập nhìn Đại Lưu.
Không thể ngăn chặn sự bùng phát của dịch bệnh zombie, trật tự xây dựng trong mấy ngàn năm như đất lở, con người chỉ có thể tự cứu lấy mình.
Lúc bị nhốt trong đây, điều họ nghĩ đến toàn là “sắp chết rồi”, hoàn toàn không ngờ còn có người đến cứu họ ra.
Đại Lưu nhìn Lộ Dao, Lộ Dao đứng ở bên cửa quan sát tình hình bên ngoài, tay cầm vũ khí có hình dáng như súng, trên lưng còn đeo một vũ khí chuôi dài kỳ lạ, khoác túi vải lép xẹp, cả người toát ra sự linh hoạt không nói nên lời.
Đại Lưu khẽ gật đầu với mọi người, nhắm mắt lại rồi chậm rãi lắc đầu.
Lúc này Lộ Dao quay lại, hỏi nhỏ: “Đã hồi phục được chút thể lực nào chưa? Chuẩn bị ra ngoài.”
Họ chống tường đứng dậy, rồi khom người đeo ba lô trên sàn lên.
Bị zombie truy đuổi trốn tránh khắp nhà kho, lúc suýt bị cắn họ cũng chẳng vứt đi lô vật tư này. Giờ khó khăn lắm mới thấy được một tia hy vọng, đã chịu khổ đến thế cuối cùng cũng có hy vọng, nói gì cũng không bỏ được.
Lộ Dao nhìn lướt qua từng người một trong bảy người, dặn kỹ Phùng Binh và Triệu Hiểu Bằng: “Hai người theo sát phía sau tôi, sau khi ra ngoài đừng lên tiếng, chĩa đèn pin xuống sàn, đừng chiếu tung lung là có thể ra ngoài nhanh thôi.”
Trước khi ra ngoài, Lộ Dao chĩa súng không khí vào con zombie lang thang gần đó, dọn đường xong, cô dẫn đầu đi ở đằng trước, gặp phải zombie chặn đường là xử lý thẳng tay.
Hệ thống hiện thực hóa ước mơ tính toán cho ra kết quả có thể dẫn bảy người này đi đến cửa nhà kho trong hai phút là nhanh nhất, nhưng đám người này bị nhốt lâu quá rồi nên trạng thái cơ thể và thể lực cực kỳ tệ, năm phút mới đi được có nửa đường.
Có một lần, người tụt lại cuối cùng suýt bị cắn, may mà hệ thống nhắc nhở và Lộ Dao phản ứng nhanh, đạn không khí gần như bay sượt qua má của người đó.
Zombie ngã ập về trước, máu thịt nhầy nhụa của zombie dính đầy trên cơ thể người đó.
Lộ Dao bình tĩnh lại, đề nghị: “Đồ của các anh nhiều quá, vứt lại bớt đi.”
Có người phản bác ngay: “Suýt mất cả mạng mới đổi về chút vật tư này, cô muốn chúng tôi vứt lại?”
Còn có người lẩm bẩm: “Nếu đã cứu người vậy sao chỉ có một người tới vậy? Cũng không biết tới nhiều thêm vài người...”
Người này bị Đại Lưu đi ở giữa đánh một cái mới tức tối im miệng.
Người đó không nói chuyện nữa nhưng miệng lại mấp mở, vẫn đang mắng mà không phát ra tiếng.
Anh ta tưởng trong tối nên Lộ Dao không thấy, nhưng Lộ Dao đang đeo kính đi đêm nên có thể thấy rõ mồng một biểu cảm trên mặt anh ta.
Lộ Dao không nói chuyện với anh ta nữa, ra hiệu cho hai người sau lưng theo mình xong bắt đầu tăng tốc.
Đi rồi lại dừng, lại mất thêm năm sáu phút, cuối cùng Lộ Dao cũng đã thấy cửa nhà kho.
Cô nhanh chóng bước tới kéo cửa ra, ánh sáng từ ngoài cửa lọt vào.
Lộ Dao tựa lưng vào cửa để giữ cửa, vẫy tay với Phùng Binh và Triệu Hiểu Bằng: “Mau, mau lên!”
Hai người thở hồng hộc, chân không còn cảm giác chạm đất, gần như đã sắp đi không nổi nữa rồi nhưng nghe Lộ Dao hối thúc, họ lại cắn răng nhấc chân lên.
Một bước, hai bước, ba bước, cuối cùng hai người cũng lần lượt đi ra khỏi nhà kho, gom hết sức lực cuối cùng đi tới bãi đất trống, hai chân mềm nhũn quỳ xuống đất, quai ba lô trượt xuống từ trên vai họ, nặng nề rơi xuống đất.



Bạn cần đăng nhập để bình luận