Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 629 - “Không phải vấn đề gì lớn cả.” 3



Chương 629 - “Không phải vấn đề gì lớn cả.” 3




“Không phải vấn đề gì lớn cả.” 3
Lúc nãy vừa lên lầu thì Tina và hệ thống hiện thực hóa giấc mơ đều đồng loạt cảm nhận được không gian trên lầu có gì đó rất lạ.
Ba người bàn bạc với nhau, cuối cùng bảo Chiếu Dạ ở lại bên dưới, Lộ Dao và Tina đưa theo một con sẻ tinh lên lầu.
Lộ Dao đưa tay lên vuốt ve ngón tay mình, có cảm giác dính dính rất kỳ lạ.
Tina nói: “Để tôi đi tìm lối ra.”
Lộ Dao đi về phía đám đông đang đứng: “Vậy tôi đi đón khách hàng.”
“Hứa Hồng Mai và Lý Hòa Bình có ở đây không?”
Đám người đang tụ tập trước cửa trở nên cảnh giác hơn, không ai đáp lời cả.
Lộ Dao hỏi lại lần nữa: “Hứa Hồng Mai và Lý Hòa Bình có ở đây không? Bọn tôi là người của cửa hàng dịch vụ chạy vặt đến để đón hai người đây.”
Tạ Vũ tò mò hỏi lại: “Các cô có thể ra khỏi đây được sao?”
An Hạ chỉ vào phía sau Lộ Dao: “Nhưng con đường mà các cô vào lúc nãy đã biến mất rồi.”
Lộ Dao nhìn hai người họ: “Hai người là?”
Tạ Vũ nghiêm túc đáp: “Tôi là Lý Hòa Bình.”
An Hạ cúi đầu xuống để che đi đôi mắt mất tự nhiên của mình: “Tôi là Hứa Hồng Mai.”
Lý Hòa Bình và Hứa Hồng Mai đang trốn phía sau đám đông nghe thấy vậy thì hai mắt trợn tròn lên, không biết phải làm sao.
Lộ Dao cười với Tạ Vũ: “Mẹ anh trông còn trẻ thật đấy.”
Mặt Tạ Vũ đỏ bừng lên, lập tức trở nên lúng túng.
An Hạ ủ rũ lắc đầu: “Tôi tên An Hạ, là đội trưởng đội tìm kiếm số mười thuộc căn cứ Hy Vọng của thành phố Kim Diệu. Hai người là ai?”
Lộ Dao không đáp mà hỏi ngược lại: “Căn cứ Hy Vọng là gì thế?”
Đương nhiên Lộ Dao biết ý nghĩa của căn cứ, cô chỉ cảm thấy ngạc nhiên là sao nhanh như thế mà đã có thành phố xây dựng căn cứ rồi, còn có đội tìm kiếm với nhiều thành viên như thế nữa chứ.
An Hạ: “Tôi là người hỏi trước nên cô phải trả lời tôi trước.”
Lộ Dao rất dễ chịu lấy ra một xấp tờ rơi từ trong túi đưa cho An Hạ và Tạ Vũ, sau đó đi thêm một vòng phát cho những người còn lại, ngay cả Lý Hòa Bình và Hứa Hồng Mai đang trốn phía sau cũng nhận được tờ rơi.
An Hạ mới đọc được một nửa thì phải ngẩng đầu lên ngay, không dám tin hỏi lại: “Các cô mở cửa hàng dịch vụ chạy vặt ở đây, hơn nữa thù lao chỉ lấy vàng thôi sao?”
Những đội viên khác của tiểu đội An Hạ cũng cảm thấy khó tin, trong một thế giới như thế lại làm chạy vặt, nó còn nguy hiểm hơn cả công việc của đội tìm kiếm nữa, hơn nữa còn không cần đồ dùng mà chỉ lấy vàng thôi.
Họ có ý gì đây?
Lộ Dao không hề giải thích, cô chỉ cất giọng nói: “Hứa Hồng Mai, Lý Hòa Bình, người nhà của hai người đã đặt đơn hàng ở cửa hàng của chúng tôi, nhờ chúng tôi đến đón hai người về.”
Hứa Hồng Mai kéo lấy Lý Hòa Bình bước ra ngoài, giọng run run: “Tôi là Hứa Hồng Mai, còn đây là con trai tôi Lý Hòa Bình.”
Lý Hòa Bình trông hơi chật vật được tự nhiên cho lắm, bước chậm hơn Hứa Hồng Mai vài bước, sau khi đến gần thì nhìn chằm chằm Lộ Dao một lúc lâu rồi mới hạ thấp giọng nói: “Là cha tôi bảo các người đến đón chúng tôi sao?”
Lộ Dao gật đầu: “Chúng tôi đến vườn ngự uyển Kim Thái để dọn dẹp, sau khi ông Lý tìm hiểu xong thì đặt đơn chạy vặt, nhờ bọn tôi đến đây đón hai người về.”
Hứa Hồng Mai nghe xong thì bật khóc, kể từ lúc chân lão Lý không đi lại được nữa thì không muốn nói chuyện với ai hết, tính tình cũng thay đổi rất nhiều, luôn cảm thấy bản thân đã liên lụy vợ và con trai.
Bà ấy thật sự không ngờ lão Lý lại nhờ người đến đón hai mẹ con mình.
Lý Hòa Bình nghe Lộ Dao tường thuật lại xong thì cảm thấy rất hợp lý, vì thế đã buông bỏ phòng bị, nghĩ đến tình hình không rõ ràng của cả lầu sáu này thì tim lại thót lên: “Tầng này rất kỳ lạ, vào được nhưng không ra được. Hai người vào đây rồi thì cũng như vậy thôi.”
Tina đi dạo một vòng, đợi đến khi đã nắm rõ được phần nào tình hình của nơi này thì mới bước sang đứng cạnh Lộ Dao.
Tina: “Khi nào chúng ta ra ngoài?”
Lộ Dao hỏi lại: “Đã nắm rõ hết rồi sao?”
Tina gật đầu: “Không phải vấn đề gì lớn cả.”
Lộ Dao đưa tay lên làm ra động tác “đợi” rồi quay người lại nói với Lý Hòa Bình: “Đừng lo gì cả, hai người có đồ đạc gì muốn mang theo không? Cầm theo để lát nữa chúng ta sẽ rời khỏi đây.”
Lý Hòa Bình nghẹn họng.
Cô hoàn toàn không nghe những gì mình nói sao, cô có thể đưa họ ra ngoài được à?
Hứa Hồng Mai cũng không suy nghĩ được nhiều nữa, chỉ cảm thấy có thể ra ngoài là chuyện tốt nên đã quay lại vào trong tiệm lôi ra chiếc ba lô du lịch đã được giấu kỹ trước khi xảy ra chuyện, nhưng sau đó lại lo là mình mang quá nhiều đồ nên định lấy ra một ít.
Lộ Dao ngăn bà ấy lại: “Nếu chỉ có hai cái túi thế này thôi thì không sao.”
Lý Hòa Bình vẫn không thể tin cô được, nhưng nếu chỉ ngồi đây đợi thì cũng không phải là cách.
Họ đã mệt mỏi hai ngày trời rồi, trừ việc tin tưởng hai người tự xưng là nhân viên chạy vặt này ra thì hình như không còn lựa chọn nào khác.
Lộ Dao kéo Tina sang một bên nói chuyện.
Tina: “Tầng này có một con zombie khá đặc biệt, là một cá thể đặc biệt tương tự như ma vật. Nó có thể biến nơi này thành một trường săn, sau khi bố trí xong cái bẫy của mình thì ai bước vào thì người đó sẽ trở thành lương thực dự trữ của nó.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận