Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 702 - Trung thu 17



Chương 702 - Trung thu 17




Trung thu 17
Qua tầm hai mươi phút, Bất Độc và Ma Bảo gặp nhau ở gần đường Hưng Mặc.
Hai nhóc đầu đinh cao chưa đến đùi người lớn đứng bên đường, mỗi đứa ôm một tấm ván trong tay, ánh mắt bình thản nhìn hai người lớn chạy xe đạp điện rời đi như bay.
Hôm qua họ đã được đào tạo một ngày, mới đầu chỉ là chạy theo người lớn xem họ làm nhiệm vụ nhận đơn. Đến chiều thì hai đứa đều bắt đầu chạy vặt dưới sự giám sát của người hướng dẫn, mỗi người hoàn thành ba đơn.
Không xét độ tuổi, chỉ nói về năng lực nghiệp vụ thì hai nhóc đầu đinh này đã coi như có thể làm nhân viên chạy vặt độc lập được rồi.
Bất Độc và Ma Bảo bốn mắt nhìn nhau, vài phút sau, Ma Bảo nói trước.
“Không biết có người điều phối đơn cho chúng ta không nữa?”
Hai người đều đã được Lụ Minh Tiêu và Harold căn dặn, nhất định phải lập đội với đối phương, không được hành động một mình.
Đã có bạn đồng hành trông có vẻ cùng trang lứa, thật ra Bất Độc vẫn thấy khá vui trong lòng: “Harold nói đơn hàng quá tải rồi, rất có thể sẽ điều phối đơn cho chúng ta.”
Ma Bảo: “Hắn không phải cậu của cậu à?”
Bất Độc gật đầu: “Nhưng cậu ấy cũng chỉ lớn hơn tôi chưa đến một trăm tuổi.”
Ma Bảo: “Một trăm tuổi... Cậu bao nhiêu tuổi?”
Bất Độc tính toán kỹ càng: “Tính theo thời gian của con người chắc tầm một tuổi rưỡi.”
Ma Bảo yên tâm: “Vậy tôi là anh.”
Bất Độc yên lặng liếc nhìn Ma Bảo, mím môi không nói.
Ma Bảo cũng im lặng nhìn Bất Độc, không chịu nhượng bộ.
Mãi cho đến khi cả hai cùng nhận được thông báo của hệ thống, có đơn đặt hàng chạy vặt mới, vì địa chỉ gần đường Hưng Mặc nên nhờ hai đứa cùng hoàn thành.
Dường như Bất Độc và Ma Bảo đã quên chuyện ban nãy, định vị được địa chỉ chạy vặt từ trên thẻ nhân viên, chuẩn bị đến nơi ở của khách hàng.
Bất Độc trượt ván rành hơn Ma Bảo, cậu sinh ra ở đỉnh núi tuyết, chân trần trượt ván mấy ngàn cây số cũng rất nhẹ nhàng, đổi sang dùng ván trượt thì cũng nhanh chóng quen chân.
Ma Bảo chậm hơn chút nhưng cũng không đến nỗi kéo chân đồng đội. Có khi Bất Độc chạy đến phía trước cũng sẽ thả chậm tốc độ lại chờ cậu nhóc.
Hai nhóc đầu đinh mất vài phút để đến được cổng của khu chung cư Minh Đài. Họ cũng không đi cổng chính mà trèo tường vào luôn.
Tô Linh mở cửa ra, nhìn một cái thì không thấy nhân viên chạy vặt đâu, cúi đầu thì bắt gặp hai bạn nhỏ đứng ở cửa, một đứa có đôi mắt đỏ tóc bạch kim, một đứa mắt đỏ tóc đen, ngước gương mặt nhỏ non nớt y như nhau nhìn cô ấy.
Tô Linh ngạc nhiên không thôi: “Hai nhóc là?”
Bất Độc giơ thẻ nhân viên trên cổ lên: “Chào chị, em là Lộ Bất Độc, nhân viên chạy vặt số 8 của cửa hàng dịch vụ chạy vặt.”
Ma Bảo nói y hệt: “Ma Bảo, nhân viên chạy vặt số 9 của cửa hàng dịch vụ chạy vặt.”
Thật ra Tô Linh đã thầm đoán được chút ít rồi, lúc suy đoán được chứng thực, trong lòng ít nhiều cũng thấy hơi khó hiểu: “Hai nhóc nhỏ vậy cũng có thể làm nhân viên chạy vặt ư?”
Ma Bảo: “Yên tâm, chắc chắn chúng tôi sẽ hộ tống chị đến địa chỉ trên đơn đặt hàng an toàn.”
Bất Độc: “Bọn em đã thông qua đào tạo rồi, vẫn xin chị hãy yên tâm, chúng em chuyên nghiệp như những nhân viên chạy vặt khác.”
Nhóc con tròn vo núng nính nói giọng sữa vỗ ngực đảm bảo nghe cực kỳ đáng yêu, Tô Linh không kìm được bật cười thành tiếng, nhưng thật sự không thể hoàn toàn yên tâm.
Theo hai đứa nhóc nhỏ thế này ra ngoài tìm vật tư, thật sự quá điên.
Ma Bảo nhận ra Tô Linh do dự bèn lấy tờ rơi quảng cáo trong túi vải ra: “Nếu chị có nghi vấn thì có thể viết chữ lên tờ rơi, nhân viên điều phối đơn hàng của chúng tôi sẽ trả lời cho chị.”
Tờ rơi của cửa hàng dịch vụ chạy vặt là giấy đặc biệt, đặt đơn chuyển hàng sẽ được hệ thống nhận, bình thường viết chữ cũng sẽ được nhận, chỉ là hiện tại rất ít người nghĩ đến cách dùng này.
Tô Linh cầm tờ rơi lên viết thật, ba mươi giây sau, trên tờ rơi hiện ra câu trả lời.
Hệ thống trả lời Tô Linh rằng hai nhóc đầu đinh thật sự là nhân viên chạy vặt của cửa hàng.
Tô Linh chấp nhận sự thật, về phòng lấy túi, lúc ra ngoài vẫn còn cầm tờ rơi đó trong tay.
Tô Linh: “Sự kiện Trung thu viết trên tờ rơi này là gì?”
Bất Độc: “Dịp tết Trung thu, cửa hàng dịch vụ chạy vặt sẽ có sự kiện tri ân khách hàng, sự kiện mang ý trên mặt chữ.”
Tô Linh đọc kỹ thể lệ chi tiết sự kiện, ngoại trừ có thể đến cửa hàng đổi lấy vật tư bằng danh thiếp từng sử dụng ra thì nếu hoàn thành hoạt động đặc biệt còn có thể nhận được một hộp bánh Trung thu nữa.
Không biết rốt cuộc hộp bánh Trung thu trông ra sao, nhưng thời kỳ đặc biệt thế này mà còn tổ chức kiểu sự kiện này, có thể thấy thế lực đằng sau cửa hàng dịch vụ chạy vặt lớn cỡ nào.
Tô Linh cũng không còn băn khoăn về kinh nghiệm làm việc của Bất Độc và Ma Bảo có đủ hay không nữa mà đã bắt đầu nghiên cứu làm sao để có thể lấy được đủ số phần thưởng phúc lợi trong sự kiện, cột đổi vật tư có viết rau tươi, trái cây vân vân, sức hấp dẫn của thứ này khá lớn với cô ấy.



Bạn cần đăng nhập để bình luận