Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 840 - Kiếm tu ai nấy đều đỏng đảnh như thế sao? 2



Chương 840 - Kiếm tu ai nấy đều đỏng đảnh như thế sao? 2




Kiếm tu ai nấy đều đỏng đảnh như thế sao? 2
Harold đi theo con đường mà bản đồ nằm phía sau thẻ nhân viên hướng dẫn, tìm được căn nhà 3-111-103, bước đến gõ cửa ba lần.
Hai vợ chồng đang nghiên cứu làm sao đặt đơn bằng tờ rơi bỗng khựng lại, quay đầu nhìn ra cửa.
Sau khi ba tiếng gõ cửa vang lên, khoảng hai mươi giây sau tiếng gõ cửa lại vang lên lần nữa.
Sau khi virus zombie bắt đầu lan ra, trừ tháng đầu tiên ra, những tháng tiếp theo ban quản lý của khu chung cư tổ chức hoạt động cứu trợ lẫn nhau nên thường xuyên có người gõ cửa nhà họ, tính từ lần cuối cùng đến nay cũng đã được vài tháng rồi.
Tiếng cốc cốc cốc lại đột nhiên vang lên lần nữa khiến người trong nhà hoang mang vô cùng.
Khi tiếng gõ cửa lần thứ ba vang lên thì bà cụ trong nhà mới đứng dậy định ra ngoài mở cửa xem thử.
Ông cụ cũng đứng dậy theo, tiện tay cầm theo một cây búa nằm ở góc phòng khách.
Bà cụ nhìn ra ngoài bằng mắt mèo, bắt đầu lấy làm lạ.
Bên ngoài có vài cậu thanh niên lạ mặt đang đứng, trông khí thế của họ thật sự rất đáng sợ.
Harold và bốn nhân viên mới đứng ngoài cửa đợi một lúc lâu, họ biết trong nhà có người, nếu không cũng không kiên nhẫn đứng đợi lâu như thế.
Harold lùi về sau một bước, đưa gói hàng trong tay mình lên, dùng giọng nói vừa đủ để người bên trong nghe được: “Xin chào, nhân viên chuyển phát nhanh đến để giao hàng, quý khách có một gói hàng được gửi đến từ thành phố Lục Nghị.”
Hai ông bà cụ trong nhà nhìn nhau, trò đùa này không vui chút nào, bây giờ mà còn có người giao hàng nữa sao, không thể nào.
Bà cụ xoay người đi vào, không muốn quan tâm đến đám người bên ngoài nữa.
Nhưng ngay sau đó bước chân bỗng khựng lại, bốn chữ “thành phố Lục Nghị” bỗng lóe lên trong đầu bà cụ, bà nhanh chóng quay người quay lại phía cửa, vặn chốt mở cửa ra, ông cụ định ngăn lại nhưng không còn kịp nữa.
“Hàng gì thế?” Bà cụ nắm chặt lấy tay cầm, cửa mở ra một khe hở để lộ ra nửa gương mặt của bà.
Harold đưa gói hàng vào: “Xin hãy ký nhận.”
Bà cụ do dự một lúc lâu mới dám đưa tay nhận lấy chiếc túi giấy kia, gói hàng nhẹ tênh, không cảm nhận được sức nặng gì cả.
Harold đưa cho bà cụ một cây viết, ý bảo bà cụ nhanh chóng ký nhận vào mã số chuyển phát nhanh.
Từ lúc nãy đến giờ nhân viên chuyển phát nhanh luôn giữ thái độ dịu dàng và lễ phép, chỉ đứng ngoài cửa chứ không hề có ý muốn xông vào nhà.
Bà cụ khựng lại một lúc mới nhận lấy cây viết, viết tên mình lên mã số chuyển phát nhanh.
Tên của bà cụ khớp với tên người nhận hàng, địa chỉ cũng đúng nên gói hàng được ký nhận ngay tức thì.
Giao hàng xong, Harold vừa xoay người định rời đi.
Bà cụ đứng trong nhà lập tức mở túi giấy ra, vừa nhìn thấy chiếc túi đựng tiền lẻ được may bằng tay quen thuộc thì không dám tin hỏi vọng ra: “Đợi đã! Các cậu... Từng gặp con gái tôi sao?”
Dứt lời hai mắt bà cụ đỏ lên, giọng nói cũng trở nên nghẹn ngào.
Xảy ra chuyện lớn như thế, hơn nữa còn chết rất nhiều người, thêm vào đó khoảng thời gian qua lại không nghe ngóng được tin tức của con gái và con rể mình nên họ đã dần chấp nhận sự thật rằng con gái mình đã gặp chuyện rồi, không ngờ hôm nay hai vợ chồng họ lại nhận được một món đồ từ trên trời rơi xuống như thế.
Bốn nhân viên mới không hiểu gì cả, chỉ biết quay đầu nhìn sang Harold.
Harold đáp: “Bọn tôi chỉ là nhân viên chuyển phát nhanh. Lúc đó gói hàng này do một nam một nữ mang đến gửi, họ tự nhận mình đến thành phố Lục Nghị du lịch rồi bị nhốt lại ở đó, không thể quay về thành phố Cao Thăng được. Họ nghe nói cửa hàng chúng tôi đang mở thêm dịch vụ mới nên đã đến gửi gói hàng này.”
Tất cả thông tin đều trùng khớp, bà cụ không khống chế được cảm xúc của mình được nữa, nước mắt rơi thành dòng, nắm chặt lấy túi tiền kia, hai tay run lẩy bẩy.
Ông cụ cầm lấy túi tiền trong tay bà cụ, mở nó ra ngay trước mặt nhân viên chạy vặt, bên trong có một lá thư và một chiếc chìa khóa.
Bà cụ không ngờ bên trong túi tiền ấy còn có thư nữa, bà ra sức lau đi hết nước mắt trên mặt, cầm lấy bức thư bắt đầu đọc lướt qua.
Hai đứa nhỏ vẫn bình an, Harold xoay người gọi bốn nhân viên mới chuẩn bị rời đi.



Bạn cần đăng nhập để bình luận