Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 1164 -



Chương 1164 -



Trước khi Lộ Dao xuất hiện, bầu không khí trên bàn cơm rất tốt.Chung Thúy Trúc đang khen tay nghề của Bánh Gạo không tệ thì chợt ngẩng đầu nhìn thấy Lộ Dao và người máy hộ lý đi theo sau lưng cô. Mặt mày bà cụ lập tức trở nên u ám.Sau một buổi chiều dùng thử, Chung Thúy Trúc đã công nhận năng lực làm việc của người máy bếp núc Bánh Gạo rồi, cảm thấy mười đồng một tiếng thuê được cậu ta là thỏa đáng. Nhưng bà ấy vẫn tỏ thái độ không tốt với Bạch Lan sắp tới nhận việc.Bà ấy nghĩ rằng phí thuê đống sắt vụn kia quá đắt, mà có phải lúc nào nó cũng làm việc đâu? Đa số thời gian nó chỉ đứng một bên gác mà một ngày tốn những mấy trăm đồng tiền thuê, thật phá của.Lộ Dao thấy dáng vẻ bà cụ Chung rồi nhưng vẫn thản nhiên ngồi xuống nói chuyện: "Bà cũng đã tuổi này rồi, đừng có lúc nào cũng giữ tiền khư khư nữa, giờ còn gì quý hơn sức khoẻ nữa đâu?"Cảm giác trực quan nhất mà sự già yếu mang lại cho Lộ Dao chính là phải hưởng thụ khi còn có thể. Tuy điều này hơi nông cạn nhưng đó là sự thật.Bây giờ cơ thể cô chẳng khác gì cái máy sắp hết tuổi thọ vậy, chỗ nào cũng thấy bệnh, đau chân đau thắt lưng đau cổ là chuyện bình thường. Vì già yếu không thể ăn đồ cay nóng dầu mỡ, không thể uống nước đá, cắn đồ cứng chút thì đau răng nên cuộc sống của cô trở nên tẻ nhạt, giấc ngủ cũng ngắn đi, thường xuyên cảm thấy đêm thật dài.Không chỉ vậy, cô còn đi đứng bất tiện nữa. Không leo được lên núi, đi xuống ba bậc thang thôi cũng phải cẩn thận chống tay xuống đùi bước từng bước một. Già yếu khiến con người giống như trái cây chín rục trên cây, nếu không rơi xuống đất thì sẽ thối rữa.Mặc dù lời an ủi của Lộ Dao không thể làm tâm trạng cụ Chung tốt lên nhưng Bạch Lan vẫn thuận lợi ở lại nhà họ Lý.Tối hôm đó mấy đứa con của Chung Thúy Trúc đều lên xe rời đi, nói rằng ba hôm nữa sẽ trở lại và lắp thêm camera trong nhà. Đến lúc đó bọn họ cũng sẽ quyết định có thuê người máy tiếp hay không.Ngày hôm sau chuyện nhà họ Lý thuê người máy của Lộ Dao đã truyền đi khắp thị trấn.Từ sáng đến chiều, lúc nào cũng có người ra vào nhà họ Lý. Ai cũng muốn tới xem người máy làm việc.Mặc dù đã qua một đêm nhưng trong lòng bà cụ Chung vẫn khó chịu. Có điều việc con gái có hiếu thuê người máy về chăm sóc bọn họ, lại thêm việc nhiều người tới hóng hớt nữa nên bà cụ không tiện nói thêm gì.Bà cụ Chung đang nhăn nhó ngồi giữa đám người thì đột nhiên nhớ đến chuyện tối hôm qua con cái đi cả rồi, nửa đêm bà ấy muốn đi vệ sinh mà ông cụ nằm cạnh lại ngáy như sấm, gọi thế nào cũng không dậy nên bà ấy không thể làm gì khác hơn là ra lệnh cho Bạch Lan đang đứng ở chân tường tới giúp.Bạch Lan thoải mái bế bà ấy lên xe lăn rồi đẩy ra ngoài, đến trước cửa nhà vệ sinh lại bế bà ấy vào trong.Chờ đến khi nằm lên giường lần nữa, bà ấy không khỏi nhìn ông cụ ngủ say sưa bên cạnh. Nghĩ đến việc ông cụ hoàn toàn không biết ban đêm mình gặp phải chuyện gì, Chung Thúy Trúc thầm thở dài. Bà ấy phải thừa nhận người máy rất tiện lợi, nếu phí cho thuê không đắt như vậy thì tốt biết bao.—Thời gian ba ngày trôi qua rất nhanh. Anh em Lý Kim Thụ và Lý Kim Quế lại về quê lần nữa.Lần này Lý Kim Thụ ở nhà gắn camera còn Lý Kim Quế thì đến tìm Lộ Dao bàn chuyện thuê mướn.Sau khi kết thúc ba ngày dùng thử, bà cụ vốn không chịu nay lại đồng ý tiếp tục thuê Bạch Lan và Bánh Gạo thêm một tháng nữa.Hai anh em vừa về đến nhà đã nghe người cha bệnh đã lâu của mình khen ngợi Bạch Lan hết lời.Cụ Lý bị bệnh nhiều năm rồi nên thật ra ông ấy không biết người máy là thứ gì, chỉ cảm thấy sau khi nhà có thêm người máy thì ông ấy và bạn già sống thoải mái hơn nhiều mà thôi.Có lúc ông ấy muốn lên tầng tìm món đồ nào đó nhưng mới bước được hai bậc thang đã mệt không thở nổi rồi. Một ngày ông ấy thử gọi Bạch Lan bế mình lên trên. Cánh tay kim loại của Bạch Lan rất mạnh mẽ, bước chân vừa ổn định vừa nhanh nhẹn, chẳng khác gì người trẻ tuổi.Mấy hôm nay ngày nào Lý Kim Quế cũng gọi điện thoại tới hỏi thăm tình hình trong nhà nên cũng đã có quyết định rồi. Dù ba mẹ không muốn thì bà ấy cũng sẽ tiếp tục thuê người máy, ít nhất là cho đến khi vết thương trên chân cụ Chung lành lại.Sau khi trở về thành phố, Lý Kim Quế và Lý Kim Thụ đã từng lén lút nhắn tin trao đổi mấy lần rồi.Máy móc cũng có chỗ tốt hơn người. Bọn họ chỉ biết hành động theo lệnh và chương trình cài đặt sẵn chứ không có tình cảm và cảm xúc như con người, bọn họ không cần lo lắng ba mẹ mình bị đối xử tệ.



Bạn cần đăng nhập để bình luận