Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 281 - Anh không đi được nên không muốn người khác đi 3



Chương 281 - Anh không đi được nên không muốn người khác đi 3




Anh không đi được nên không muốn người khác đi 3
Lộ Dao lại nghĩ: “Con sông gần đây là nước ngọt, không ảnh hưởng gì đến chị chứ?”
Giảo Nương cảm thấy những điều Lộ Dao chú ý đều rất đặc biệt, đừng nói là Nhân tộc, ngay cả Yêu tộc cũng rất ít khi chú ý đến những chi tiết này, nàng lắc đầu cười: “Sống trên bờ còn không sao mà. Có một hồ nước để ở là được, chẳng qua ta chỉ muốn được ngâm đuôi mỗi ngày thôi, như vậy ta đã mãn nguyện rồi.”
Môi trường ở núi Bất Tiên còn tốt hơn nhiều so với tưởng tượng của Giảo Nương.
Công việc trong tiệm không khó, chỉ có điều hơi nhiều chuyện linh tinh mà thôi.
Lần đầu tiên Giảo Nương được làm việc như con người nên học một cách rất nghiêm túc, còn muốn học sử dụng máy tính và điện thoại nữa.
Đồng nghiệp Nhân tộc ở đây không giống với người phàm trước đây nàng từng gặp ở nhân gian cho lắm, nam hay nữ đều rất nhiệt tình, luôn miệng khen nàng xinh đẹp.
Giảo Nương có thể nhìn ra được sự ngạc nhiên và tò mò trong đôi mắt của họ khi biết nàng là yêu, nhưng đôi mắt ấy lại không hề có sự chán ghét và miệt thị.
Nhận việc mới được vài ngày nhưng công việc vô cùng bận rộn, nhưng như thế lại có thể khiến nàng không nhớ đến Nghê thành và biển Giọt Lệ nữa.

Nghê thành, Tạ phủ.
Kể từ ngày đưa Tạ lão phu nhân về phủ thì bà ấy luôn nhớ mong Tạ Tử Lê, không muốn hắn đi.
Tạ đại lão gia và Tạ phu nhân cũng tới thăm hắn, luôn ẩn ý rằng muốn hắn ở lại nhà một thời gian, sự sợ hãi và ghét bỏ của nửa năm trước lúc nhìn thấy yêu thân của hắn trong chiếc hồ cũng không còn.
Tạ Tử Lê trở nên mơ màng, hắn không hiểu tại sao cha và nương lại hoàn toàn không sợ hắn.
Nghĩ đến Giảo Nương đang đợi mình ở biển Giọt Lệ thì Tạ Tử Lê vốn đã có ý rời đi, nhưng khi thấy Tạ lão phu nhân khóc ngất thì chỉ đành bất lực ở lại.
Tạ Tử Lê muốn đợi tổ mẫu tỉnh lại mới đi.
Nhưng hễ ngày nào nghe nói hắn phải đi thì tổ mẫu lại rửa mặt bằng nước mắt.
Nói cho cùng thì đây cũng là tổ mẫu thương yêu mình từ nhỏ đến lớn, Tạ Tử Lê kéo hết một ngày rồi đến một ngày, chớp mắt đã ở lại Tạ phủ ba ngày.
Tạ Tử Lê bắt đầu hơi lo rằng Giảo Nương không đợi được sẽ chạy đến đây tìm hắn lần nữa, đến lúc đó sợ là lại làm ầm mọi chuyện lên thì không hay.
Nhưng ba ngày trôi qua, đừng nói là Giảo Nương từng đến đây tìm người, ngay cả Truyền Âm phù mà hắn luôn mang theo bên cạnh cũng không có tin tức gì.
Tạ Tử Lê thấy không yên tâm, đây là lần đầu tiên hắn dùng Truyền Âm phù liên lạc với Giảo Nương.
Nhưng đã nửa ngày trời trôi qua mà Truyền Âm phù vẫn không có bất cứ động tĩnh gì.
Tạ Tử Lê đứng ngồi không yên.
Mặc dù trong lòng vẫn còn hơi giận Giảo Nương nhưng mấy hôm nay ở lại trong phủ, hắn cũng dần dần hiểu rõ điều mà Giảo Nương hằng lo lắng – đúng thật là tổ mẫu và phụ mẫu muốn giữ hắn lại.
Tạ Tử Lê đứng dậy, chuẩn bị đến viện chính nói một tiếng, hắn muốn quay về biển Giọt Lệ để thăm Giảo Nương.
Nghe nói sau bữa cơm trưa lão phu nhân đã đến đình giữa hồ để hóng mát, đại lão gia và phu nhân cũng qua đó, vì thế Tạ Tử Lê cũng đến đó, vừa bước đến hòn non bộ thì nghe thấy có người nói chuyện, vốn hắn muốn qua đó chào hỏi nhưng lại nghe thấy tên mình.
Hắn có thể phân biệt được rất rõ ràng giọng của người vừa lên tiếng chính là đại phu nhân và ma ma bồi giá của nàng ta.
Tạ phu nhân: “Lão phu nhân và lão gia đã thương lượng xong việc tìm một nhà thích hợp trong Nghê thành để đính hôn cho Tạ Tử Lê rồi, xui xẻo chết đi được!”
Ma ma: “Ai ngờ tên yêu quái đó còn có thể quay lại cơ chứ? Lão phu nhân và lão gia cũng không còn cách nào khác. Nhưng thuốc đó đã cho người mang về rồi, phu nhân xem khi nào thì cho lão gia dùng được đây?”
Tạ phu nhân thấp giọng đáp: “Cẩn thận chút, lão gia ghét nghe thấy những lời này nhất. Tối nay ta sẽ dụ dỗ hắn ta uống, cho dù thế nào thì cũng phải thành công.”

Ma ma và Tạ phu nhân không hề biết phía sau hòn non bộ có người, sau đó còn nói thêm vài câu nữa mới đi về phía viện chính.
Đợi khi hai người họ rời đi thì Tạ Tử Lê mới chầm chậm bước ta, gương mặt hoang mang pha lẫn sự đau khổ.
Thì ra tất cả đều là giả, chẳng qua cũng là vì…
Bỗng nhiên hắn nhớ đến những lời Giảo Nương nói: “… Tử Lê, con là giao nhân, con không nên đến nhân gian, con sẽ bị tổn thương đấy… Ta không thể… không thể để con giẫm vào vết xe đổ của ta lần nữa…”
Tạ Tử Lê quay người bước về viện mà mình đang ở tạm, viết một bức thư để lại trên bàn, sau đó quay người ra khỏi cửa.
Có lẽ những gì Giảo Nương nói mới đúng, hắn là bán yêu, vốn không thể dây dưa gì với nhân gian.



Bạn cần đăng nhập để bình luận