Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 464 - Loài người chẳng khác gì rau cải trồng dưới đất 5



Chương 464 - Loài người chẳng khác gì rau cải trồng dưới đất 5




Loài người chẳng khác gì rau cải trồng dưới đất 5
Lộ Dao lấy không ít thứ, vừa mở hộp đã có hơi nóng bay lên.
Tiểu đội an ninh hôm qua tới giờ vẫn luôn cẩn thận nay lại không từ chối nữa, chỉ có lệ vài câu khách sáo rồi không nhịn được nữa mà gắp bánh trong hộp lên ăn, sau đó bưng một bát đậu hũ ngồi xuống sàn húp từng ngụm, ăn đến nỗi nước mắt lưng tròng.
Lưu Tịnh và Thái Ngữ Tinh lần lượt ngồi xuống ăn xíu mại và bánh tiêu, ăn xong lại húp một ngụm đậu hũ, mặc dù lịch sự hơn đám đàn ông nhiều nhưng cũng không nhịn được mà cúi đầu lau nước mắt.
Bọn họ cứ như thấy được chút hy vọng nhưng lại không dám mong đợi quá nhiều, thậm chí còn không dám mở miệng hỏi ý đồ của bà chủ, sợ tất cả chỉ là ảo tưởng lúc rơi vào tuyệt vọng cùng cực của bọn họ mà thôi.
Nhưng nhiệt độ nóng bỏng của hộp cơm trên tay và mùi vị đồ ăn lại quá chân thật.
Lộ Dao mới ăn được mấy miếng đã nghĩ đến cảnh tượng thê thảm trong phòng học số ba, thế là cô lại đứng ngồi không yên.
Trước hừng đông cô phải dọn dẹp căn phòng để nó trở về trạng thái có thể mở cửa buôn bán mới được.
Nghĩ đoạn, Lộ Dao xỏ ủng vào rồi đi dán Thanh Khiết phù dọc theo vách tường, lại quét dọn trong ngoài ba lần mới có chút hài lòng.
Trước khi tiểu đội an ninh và nhóm Lưu Tịnh rời đi, Lộ Dao lấy một xấp thỏa thuận giữ bí mật vừa chuẩn bị xong ra đưa cho bọn họ.
Thỏa thuận này yêu cầu giữ bí mật tất cả những gì bọn họ đã nhìn thấy tối qua ở cửa hàng DIY.
Đoàn người Tần Thu Danh cũng chỉ hơi chần chừ chốc lát rồi đặt bút ký tên xuống thỏa thuận.
Lưu Tịnh và Thái Ngữ Tinh cũng không ngoại lệ.
Giang Lẫm vẫn còn đang hôn mê chưa tỉnh nên Thái Ngữ Tinh cầm tay cậu ta ấn dấu vân tay lên đó.
Sau đó Giang Lẫm và Thái Ngữ Tinh đi theo tiểu đội an ninh quay về nhà thờ. Từ Tranh Vanh và Nhậm Do thì đưa Lưu Tịnh về chỗ ban quản lý.
Bảy giờ sáng, đám người qua đêm ở cửa hàng DIY ôm cái bụng căng tròn rời đi với tâm trạng phức tạp không ngôn từ nào hình dung nổi.
Lộ Dao treo biển quảng cáo lên trước cửa rồi lại quay vào trong quét dọn tiếp.
Không biết quảng cáo bằng pháo hoa tối qua có tác dụng gì không. Tiếc rằng thời gian có hạn, nếu không cô còn có thể làm ra loại ngầu hơn thế nữa.
"Bà chủ, chúng ta đi hai người, muốn tham gia trải nghiệm hoạt động thủ công." Một giọng nói trong trẻo vang lên sau lưng Lộ Dao.
Cô quay đầu lại thì thấy một bà cụ và một cậu nhóc đứng trước cửa.
Bà cụ mặc một chiếc quần caro màu xám, áo là kiểu áo dài thêu hoa màu đỏ sậm, vóc người gầy đét, lưng hơi còng, gầy đến nỗi trên mặt chỉ còn lại một lớp da và một nụ cười nhạt nhẽo.
Lộ Dao hơi ngạc nhiên.
Cô chưa từng thấy vị khách nào lớn tuổi như vậy trên đường.
Nam sinh đứng bên cạnh bà cụ còn rất trẻ, trông không lớn hơn Giang Lẫm là bao, dáng người cao gầy, trên mặt không có biểu cảm gì. Vừa rồi người mở miệng gọi Lộ Dao là cậu ta.
Nam sinh này tên là Tống Văn, còn bà lão họ Hứa.
Tống Văn gọi bà ấy là bà nội.
Lộ Dao xoay người vào trong châm trà rót nước, lúc quay ra thì thấy có thêm bốn người nữa đứng ở cửa.
Bọn họ cũng tới để trải nghiệm hoạt động chế tạo pháo hoa.
Chưa đầy nửa tiếng đồng hồ sau khi mở cửa, số lượng khách được miễn phí tham gia hoạt động ngày thứ hai đã đầy.
Lộ Dao cười khanh khách đón khách vào cửa hàng, hoàn thành thủ tục đăng ký rồi dẫn bọn họ tới phòng học số một.
---
Tòa nhà ban quản lý khu Bắc.
Lưu Tịnh đang thu dọn đồ đạc trong phòng làm việc.
Trần Huy Sinh ra ngoài làm nhiệm vụ rồi nên không có mặt trong phòng.
Phương Tòng vốn đang ở đây nhưng thấy Lưu Tịnh quay về, anh ta lại ra ngoài hút thuốc, thế nên lúc này phòng làm việc chỉ còn một người mới vừa tới không lâu.
Người mới lần đầu tiên đối mặt với tình huống này nên hơi luống cuống không biết phải làm sao.
Lưu Tịnh bình tĩnh thu dọn đồ đạc xong chuẩn bị rời đi nhưng đồng nghiệp cũ lại chẳng ai có mặt nên đành phải gửi lời chào cho người mới kia.
Lúc Phương Tòng hút thuốc xong quay lại thì cô ấy đã rời khỏi phòng làm việc rồi.
Buổi chiều, Trần Huy Sinh ra ngoài làm nhiệm vụ quay về với tâm trạng không tốt lắm: "Đỗ Hiểu tổ ba xuất hiện triệu chứng dị hóa, trí khôn thoái hóa rồi, lát nữa nhà thờ sẽ tới đón người."
Ngày hôm qua Lưu Tịnh mới đi, hôm nay lại có thêm một người nữa nên trong lòng anh ta không dễ chịu chút nào.
Phương Tòng không nói gì.
Người mới ngồi trong góc kia ngẩng đầu lên nhìn, do dự hồi lâu rồi mới nói nhỏ: "Sáng nay trước khi đi chị Tịnh có nói với em một câu."



Bạn cần đăng nhập để bình luận