Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 874 -



Chương 874 -




Trong lúc Lộ Dao ngồi trong phòng làm việc ghép tranh, không ai tới làm phiền cô cả.
Cô bận rộn nguyên một ngày trời mà mới chỉ ghép được xong bảy miếng.
Hai mặt của các mảnh ghép đều thuần một màu trắng, hình dáng chỉ có sự khác biệt nhỏ nên thật sự không dễ phân biệt chút nào.
Lúc cửa hàng sắp đóng cửa, Đinh Tình đẩy cửa đi vào: "Bà chủ, có chuyện muốn nhờ cô giúp một tay."
Lộ Dao ngẩng đầu lên: "Chuyện gì vậy?"
Đinh Tình đã điều dưỡng một khoảng thời gian rất dài. Lộ Dao cho cô ấy ăn không ít đan dược và mật ong nên các vết thương ngầm trên người cô ấy gần như đã lành hết. Cô ấy còn rèn luyện sức khoẻ dưới sự chỉ bảo của đồng nghiệp nữa nên đến nay đã có thể sử dụng kiếm thành thạo rồi.
Trong lòng Đinh Tình vẫn luôn có một suy nghĩ, chẳng qua bấy lâu nay cô ấy ngại nói ra.
Đinh Tình chần chừ chốc lát rồi ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Lộ Dao: "Tôi muốn xin nghỉ về nhà một chuyến. Ba mẹ tôi vẫn còn nằm trên sàn nhà nên tôi muốn trở về an táng bọn họ."
Lộ Dao giơ tay lên sờ cằm sau đó gật đầu đồng ý: "Được. Mặc Chúc đang rảnh rỗi ngồi trong cửa hàng không có gì làm kìa, cô nhờ anh ta đi cùng mình đi. Bản thân người này khá đặc biệt, tuyệt đối sẽ không làm tổn thương cô đâu. Nếu cô vẫn không yên tâm thì tôi sẽ gọi cả Bất Độc đến đi cùng hai người."
Chiều nay sau khi từ nhà trẻ về, Bất Độc chạy đi nói chuyện với Mặc Chúc rồi, cứ như đang chuẩn bị để đầu nhập một tổ chức nào đó vậy.
Sau khi nói chuyện xong, Bất Độc bèn ra ngoài cùng các nhân viên chạy vặt khác.
Đại khái là Mặc Chúc đã cho phép một thần tử dị thế như Bất Độc nhúng tay vào thế giới của mình.
Không thể không nói rằng cá tính và sở thích của các vị thần cũng có sự khác nhau.
Nghe Lộ Dao nói vậy, Đinh Tình vừa mừng vừa lo: "Cảm ơn bà chủ, đúng là có nhân viên chạy vặt đi cùng tôi yên tâm hơn rất nhiều. Bất Độc đi nhận đơn cùng các nhân viên khác rồi, không cần làm phiền cậu bé đâu, để Mặc Chúc đi cùng tôi được rồi."
Lộ Dao hơi ngạc nhiên: "Cô không sợ anh ta à?"
Đinh Tình cúi đầu xuống: "Như cô vừa nói đấy, anh ta khá đặc biệt, tôi không có cảm giác khó chịu buồn nôn khi nhìn thấy anh ta."
Thậm chí chẳng hiểu sao cô ấy còn có cảm giác muốn gần gũi người này nữa. Đinh Tình ngại nói ra chuyện này, cũng không muốn đi sâu vào tìm hiểu cảm xúc khó hiểu này.
Lộ Dao nhủ thầm trong lòng rằng thần linh yêu thương con dân của mình, có lẽ tình cảm này không phải từ một phía.
Cô đứng dậy dẫn Đinh Tình ra ngoài: "Đi thôi, tôi sẽ giúp cô nói với anh ta một tiếng."
Mặc Chúc đã chuyển cái ghế ra ngồi dưới mái hiên trước cửa hàng ngắm nhìn bên ngoài, tay cầm cốc trà sữa, trên đùi để đĩa đồ ăn vặt, dáng vẻ rất thoải mái và tự tại.
Lúc bị Lộ Dao cử đi làm nhiệm vụ, biểu cảm trên mặt anh ta chợt đông cứng.
Đột nhiên Đinh Tình cảm thấy hơi sợ hãi. Cô ấy nhẹ nhàng kéo ống tay áo Lộ Dao rồi nói nhỏ: "Nếu không hay là thôi đi, trong cửa hàng có truyền tống mà, tôi đi một mình cũng được, không mất nhiều thời gian đâu."
Mặc Chúc đứng dậy từ trên cao liếc xuống Lộ Dao một cái sau đó chậm rãi đi tới trước mặt Đinh Tình: "Cô muốn đi chỗ nào? Bổn... Ta sẽ đi cùng cô."
Cơ thể Đinh Tình cứng ngắc, quan sát thấy vẻ mặt Lộ Dao thản nhiên mới từ từ bình tĩnh lại rồi lễ phép trả lời: "Tôi muốn về nhà một chuyến, cảm ơn anh đồng ý đi cùng tôi."
Mặc Chúc nhướng mày. Hình như so với thần linh của thế giới này là anh ta thì con dân của anh ta gần gũi với bà chủ hơn.
Tất nhiên anh ta cũng chỉ nghĩ vậy thôi chứ không cảm thấy khó chịu gì.
Thật đấy, chẳng qua là thấy khá mới lạ thôi.
Chắc chắn chỉ là như vậy thôi.



Bạn cần đăng nhập để bình luận