Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 793 - Cắt một củ cải bẩn thỉu xuống 2



Chương 793 - Cắt một củ cải bẩn thỉu xuống 2




Cắt một củ cải bẩn thỉu xuống 2
Lộ Dao chẳng thèm nhìn lấy một cái, tay phải điều khiển đoản đao chỉ đỏ chém đứt dây thừng trên cột giường, kéo Cao Thi Mộng lên, lôi ra một chiếc áo khoác khoác lên cho cô ấy rồi thì thầm an ủi: “Không sao rồi không sao rồi.”
Cảm xúc của Cao Thi Mộng từ bi thương chuyển sang giật mình, lại từ giật mình chuyển sang đau khổ, hốt hoảng như ngồi tàu lượn siêu tốc.
Cô ấy không để mặc cho bản thân chìm đắm trong cảm xúc quá lâu, khoác áo khoác ôm siết lấy Lộ Dao, mang theo tiếng nức nở mà nói: “Tôi muốn mượn đao của cô một lát.”
Cách đây không lâu Lộ Dao cũng từng nghe câu này, có lẽ biết Cao Thi Mộng muốn làm gì, cô đưa tay giả vờ móc đồ trong túi nhưng thật ra là lấy một cây đoản đao chưa dùng trong kho hàng cá nhân ra đưa sang.
“Không cần trả, tặng cô.”
Nếu thế giới đã sụp đổ rồi thì cũng không ngại để nó sụp triệt để hơn chút.
Cao Thi Mộng không nghĩ nhiều, nhận lấy còn không quên nói cảm ơn, cúi đầu rút đao ra dùng ngón tay cái cứa nhẹ lên mũi đao.
Một cơn đau nhói cắt qua, đầu ngón tay xuất hiện một vết máu.
Đao này đủ bén, cô ấy vứt vỏ đao chạy ra ngoài cửa.
Đi cùng một tiếng hét thảm điên tiết, thanh đao bạc được mài đến sáng bóng dính thứ chất lỏng dơ dáy không sạch sẽ, cắt xuống một củ cải bẩn thỉu.
Nghe thấy tiếng đó, Lục Minh Tiêu, Hùng An An và Khang Khang đứng trên hành lang cùng lúc cứng đờ, qua tầm vài giây thì Hùng An An và Khang Khang sợ đến mức trốn ra sau lưng Lục Minh Tiêu.
Cao Thi Mộng chẳng hề sợ chút nào, cô ấy không phải hoa phú quý trong nhân gian đơn thuần, cho dù ngày xưa là vậy thật nhưng giờ đây cũng đã tàn phai sự ngây thơ rồi.
Cô ấy nửa ngồi xổm phía trước Hoàng Hiên nhìn cậu ta đau đớn lăn lộn suốt nãy giờ, còn cầm đoản đao vỗ lên mặt của đối phương, lưỡi đao để lại từng vệt máu trên mặt cậu ta.
Cao Thi Mộng nghiến răng đáp lại: “Giọng của anh vậy mà cũng khá vui tai, tôi thích nhất là tiếng – hét – thảm - của – anh –”
Hoàng Hiên ôm đũng quần, miệng toàn là mùi máu tanh, vừa đau vừa tức.
Khí nộ công tâm, cậu ta cắn nát lưỡi mình, nghẹt thở ngất xỉu.
Hùng An An kéo vạt áo của Lục Minh Tiêu, rụt người sau lưng anh, cánh tay run rẩy mất kiểm soát.
Khang Khang dứt khoát ngồi xổm xuống, co quắp sau chân Lục Minh Tiêu, mắt đong đầy nước mắt.
Từ khi sinh ra đến giờ, đây là lần đầu tiên chúng thấy cảnh tượng đáng sợ như vậy.
Đau thật!!!
Đáng sợ quá!!!
Lộ Dao ra khỏi phòng, cô vẫn không định ở lại lâu, chi bằng nói tình hình của căn cứ Lê Minh trở nên phức tạp hơn rồi nên không tiện ở lâu.
Cô chào Cao Thi Mộng một tiếng rồi dẫn Lục Minh Tiêu, Hùng An An và Khang Khang rời khỏi tòa nhà.
Nghĩ cho tình hình của Cao Thi Mộng, Lộ Dao bảo Lục Minh Tiêu đưa hai đứa nhóc ra cổng chờ lát, cô đi một mình ra phía sau tòa nhà, nửa đường gặp được nhóm Sở Lê muốn quay về nhà kho đằng trước dọn vật liệu.
Lộ Dao nói chuyện rời đi với Sở Lê rồi lại nhờ cô ấy nói một tiếng với dì Châu và Lý Túy, tiện thể nói luôn chuyện ở phía trước tòa nhà.
Sắc mặt Sở Lê có sự thay đổi lớn, gạt chuyện dọn vật liệu sang một bên, vội vàng cảm ơn Lộ Dao rồi chạy về.
Lộ Dao về phía trước chờ trước tòa nhà vài phút, trông thấy mấy người đàn ông hùng hổ trước, sau đó dì Châu cũng vội vã chạy tới.
Có vẻ như người quản lý đã đến hết rồi nên Lộ Dao cũng không quản nữa, gọi Lục Minh Tiêu và Hùng An An, Khang Khang sợ gần chết đi về cổng lớn của căn cứ.
Rời khỏi căn cứ Lê Minh rất đơn giản, tối qua họ vào có đăng ký, trước khi đi nói với gác cổng một tiếng, gạch tên trên bảng đăng ký là xong.
Vừa đề phòng zombie, cũng là phòng có người leo trèo lung tung nên tiểu đội Lộ Dao đi quanh tường chắn một vòng, khoảng cách không ngắn, nói ít cũng vài trăm mét.
Dưới tường chắn gạch chịu lửa cũng có người ở, bên dưới cái lều đơn sơ dựng bằng ngói amiang và ván gỗ hỏng gác lên nhau toàn là những người tóc tai bù xù, áo sơ mi lam lũ không ngồi thì nằm.
Những người này không có cống hiến, không vào căn cứ được nên vây bên ngoài căn cứ. Người sống dưới tường chắn nói người của căn cứ Lê Minh cũng coi như tốt bụng, dù thỉnh thoảng sẽ xua đuổi họ nhưng cũng chừa chỗ.
Thật ra trong thành phố có không ít nhà trống nhưng sống riêng từng hộ trong thành phố không an toàn, sơ ý một cái là bị zombie bao vây, khó mà thoát nổi.



Bạn cần đăng nhập để bình luận