Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 117 - “Có tiền là được.” 3



Chương 117 - “Có tiền là được.” 3




“Có tiền là được.” 3
Hai tay Bạch Lộ siết chặt tách trà, chậm rãi hít thở sâu.
“À, đúng rồi.” Cơ Thanh Nghiên bỗng nhớ ra điều gì đó, cúi người ngồi xổm xuống.
Một lát sau, cô ấy túm một bé heo con màu hồng béo ục ịch trong tay rồi đứng lên.
Bé heo con kia to bằng bàn tay, toàn thân màu hồng, đá chân rầm rì kêu.
Bạch Cẩm trợn mắt nhìn: “Aaaaaa, thật sự là vật sống sao?”
Cơ Thanh Nghiên gật đầu: “Đây là heo đỏ, vài khách hàng để lại thanh toán tiền phòng. Số lượng không ít, tầng dưới cùng đều là chuồng chăn nuôi.”
Bạch Tranh ngồi xổm xuống, nhìn thấy một hàng chuồng chăn nuôi nhỏ xíu, còn có heo con vừa nhỏ vừa dễ thương trong tay Cơ Thanh Nghiên: “Trời ạ, chúng không lớn nổi?”
Cơ Thanh nghiên: “Lớn nhất cũng chỉ như con trong tay tôi đây, chúng là thú cưỡi của tộc người tí hon thuần dưỡng.”
Bạch Cẩm giương mắt nhìn Cơ Thanh Nghiên: “Tôi có thể sờ nó không?”
Cơ Thanh Nghiên rút ra một tờ khăn giấy ướt mùi cồn, lau toàn thân heo đỏ một lượt rồi đưa cho Bạch Cẩm: “Chúng nhát gan lắm, ôm chặt nhé.”
Bạch Cẩm thấy trong tay mềm mại, không nhịn được xoay đầu gọi Bạch Lộ: “Em xem bé heo đỏ hồng này, quả thật đáng yêu chết đi được ấy.”
Trợ lý cũng tiến đến thò tay sờ heo đỏ: “Nếu thả trong thị trường thú cưng, chắc chắn đắt hàng.”
Mấy năm trước, thị trường thú cưng từng xuất hiện giống heo nuôi không lớn, thật ra đều là trò lừa đảo.
Heo chính là heo, cuối cùng cũng sẽ lớn béo tròn đầy thịt.
Nhưng heo đỏ thì khác, lớn lắm cũng chỉ bằng bàn tay.
Quả nhiên nhỏ xíu, nhìn sao cũng thấy dễ thương.
Bạch Lộ để tách trà xuống, đứng dậy đi qua, không dám nhìn vào mắt Cơ Thanh Nghiên và Trịnh Tử Dương.
Bé heo này thật sự lớn như vậy, không phải đồ chơi, quả thật còn làm người ta kinh ngạc hơn so với hải cẩu voi phương Nam ở cửa hàng Lông Xù.
--
Cửa được đẩy ra từ bên ngoài, Lộ Dao vội vàng đi vào, ôm Bất Độc trong lòng: “Mau mau mau, Bất Độc sắp tan rồi. Tiểu Trịnh mau đem tủ lạnh ra đây.”
Tiểu Trịnh: “???”
Cơ Thanh Nghiên phản ứng kịp, đẩy anh ta một cái: “Ngơ ra đó làm gì, đi mau lên.”
Giờ Lộ Dao mới thấy có khách nhưng không rảnh hàn huyên, vội chào rồi ôm Bất Độc đã nhỏ đi một vòng lớn chạy vào nhà bếp.
Cơ Thanh Nghiên như người vô hình trong cả quá trình, nhìn thấy Bất Độc trong tay Lộ Dao, trên mặt mới lộ ra chút nôn nóng, không nhịn được đi vào nhà bếp theo cô.
Trong phòng yên tĩnh lại, Bạch Lộ cảm thấy có người kéo tay cô ấy nên nghiêng đầu nhìn qua.
Bạch Cẩm nháy mắt với cô ấy, bảo cô ấy nhìn qua bên cửa.
Vợ chồng Diên Vĩ, Hắc Thứ và Viên Thịt Bò được Lộ Dao bỏ vào sọt để lại bên cạnh cửa, ba người một sói tự bò ra ngoài, vác cả đầu đầy mồ hôi tiến vào khách sạn.
Vào cửa thì phát hiện đột nhiên có rất nhiều người khổng lồ đến khách sạn, họ cũng không sợ, men theo lối đi mini đi đến thang máy thủ công lên lầu.
Khách trong cửa hàng tập trung nín thở toàn quá trình, im lặng nhìn họ xuống thang máy, chậm rãi đi qua trước mặt họ.
Đôi bên đều biểu hiện rất lịch sự.
Mãi đến khi ba người tí hon và Viên Thịt Bò đi ngang qua khu phòng dành cho khách, băng qua rạp chiếu phim mini đi vào ký túc xá nhân viên cuối bệ cửa sổ, Cuối cùng Bạch Cẩm cũng không nhịn nổi hét lên: “Trời ơi trời ơi trời ơi là trời!!! Đáng yêu quá đi!”
Hai tay Bạch Tranh bưng mặt dáng vẻ thiếu niên rơi vào biển tình: “Bé cún kia cũng ngoan quá luôn, chỉ to bằng đầu ngón tay tôi thôi nhỉ? Đây là thiên đường người lego gì vậy!!!”
Trợ lý bình tĩnh kiềm chế cũng sắp đổ gục rồi, từ khu vui chơi biển sâu lúc trưa rồi đến rạp chiếu phim công nghệ thực tế ảo, lại đến khách sạn người tí hon bằng ngón cái này, hồi bé nằm mơ cũng không dám nghĩ đến, huống hồ đã đi làm nhiều năm, thể xác tinh thần sức sống kiệt quệ bởi sự mài mòn của hiện thực rồi.
Cuối cùng thì trợ lý cũng hiểu vì sao giám đốc Cơ nói nơi này là “nơi đặc biệt”.
Ban đầu giám đốc Cơ dẫn cô ấy đến đây có thể tuyệt nhiên không phải muốn đề bạt cô ấy, nhưng chuyến đi này quả thật rất đáng giá.
Giống như trung tâm bổ túc trẻ em, nội tâm khô cằn héo rũ của cô ấy bỗng dưng lại được nhỏ vào một dòng nước chảy, dần dần sống lại.
Trong tủ lạnh của khách sạn tạm thời không để nhiều đồ, Lộ Dao nhét Bất Độc vào đó, mở nhiệt độ thấp nhất, chỉ để lại một khe hở: “Con ngủ một giấc trước đi, hồi phục thể lực.”
Bất Độc buồn cười.
Thật ra cậu không dễ tan biến đến thế, nếu không thì sao bảo vệ cô được?
Nhưng thấy cô chạy đến đổ mồ hôi đầy đầu, mặt đầy lo lắng, Bất Độc lại không nhịn được khá vui vẻ.
Để Bất Độc vào tủ lạnh đóng cửa, Lộ Dao quay về phòng nghỉ lau mặt rồi mới ra ngoài nói chuyện với khách.
Lộ Dao thấy Bạch Lộ, nhìn ra sự bối rối thấp thỏm trong mắt của cô gái trẻ, dịu dàng chào hỏi, xoay đầu lại nói chuyện với Cơ Phi Dung.
Cơ Phi Dung kéo trợ lý đến trước mặt Lộ Dao: “Đây là Chung Mạn trợ lý của tôi, mở VIP cho cô ấy, phí năm tính cho tôi.”
Chung Mạn ngạc nhiên.



Bạn cần đăng nhập để bình luận