Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 798 - “Cũng không phải là người sống, quá lắm thì chỉ được xem là nửa người thôi.” 3



Chương 798 - “Cũng không phải là người sống, quá lắm thì chỉ được xem là nửa người thôi.” 3




“Cũng không phải là người sống, quá lắm thì chỉ được xem là nửa người thôi.” 3
Một trong những từ mà Long tộc kiêu ngạo nghe không lọt tai chính là: Thử thách.
Lộ Dao còn chưa kịp nói hết thì Harold đã ngắt ngang lời cô: “Thử thách sao? Tôi thích những nhất là chuyện có tính thử thách giống vậy đấy. Chỉ làm một nhân viên chạy vặt thôi đúng là buồn chán thật, chạy vặt ở đoạn đường xa như thế trông có tính thách thức hơn, chúng ta có thể dùng ma pháp… Nghĩ cách rút ngắn thời gian vận chuyển, nâng cao hiệu suất làm việc, nhưng lần này phải suy nghĩ đàng hoàng về việc giá cả, dịch vụ chạy vặt trước đây của cửa hàng chúng ta rẻ như cho ấy.”
Việc chạy vặt không khó với họ, nhưng giá của một đơn hàng quá thấp, còn thường xuyên gặp phải những khách hàng dở hơi nữa, Harold đã muốn ý kiến với Lộ Dao từ lâu rồi.
Lộ Dao mừng rỡ vỗ lên vai Harold: “Không hổ là con trai lớn của tôi, trưởng thành rồi! An An và Khang Khang phải học tập đàn anh Harold nhiều hơn đấy.”
Hùng An An và Khang Khang đều rất thích Harold, quả thật hai nhóc tì này đã bị thuyết phục bởi tài năng buôn bán của người anh lớn này, nếu đổi lại thì hai nhóc này không thể suy nghĩ ra kế hoạch mở tiệm tỉ mỉ như thế đâu.
Harold bị bà chủ và hai nhóc này khen đến mức phồng mũi, ít nhiều gì cũng thấy ngại.
Lục Minh Tiêu lặng lẽ đứng xem cảnh tượng khi nãy, cố đè nén sự nôn nóng trong lòng.
Việc ở thành phố Lục Nghị tạm thời gác lại, Lộ Dao dặn dò Hùng An An và Khang Khang khóa cửa nẻo cẩn thận, không cho người lạ vào nhà, sau đó đưa Harold và Lục Minh Tiêu ra ngoài làm nhiệm vụ.
Do họ đã nhận đơn của Cao Thi Mộng, hơn nữa còn là một đơn hàng lớn với thù lao ngất ngưỡng nữa nên Lộ Dao đã thay đổi trình tự nhiệm vụ, điều tra tình hình nhà máy thực phẩm mà Cao Thi Mộng nói trước rồi mới đi xử lý đám xác zombie.
Vốn Lộ Dao muốn chia thành hai đội để xử lý hai chuyện này cùng lúc nhưng Harold và Lục Minh Tiêu đều không muốn làm nhiệm vụ một mình. Để hai người họ làm chung một nhiệm vụ, Lộ Dao làm một mình thì cũng không ai đồng ý, cuối cùng thì vẫn phải ba người cùng làm một nhiệm vụ.
Dù sao có Harold và Lục Minh Tiêu đi cùng thì e là còn chưa đến hai mươi phút thì nhiệm vụ điều tra nhà máy thực phẩm đã kết thúc rồi.
Nhà máy thực phẩm nằm trên con đường nối từ thành phố Lục Nghị đến thành phố Cao Thăng, vị trí cũng không hẻo lánh cho lắm, chỉ cách trạm xe khách thành phố Lục Nghị ngày xưa khoảng năm trăm mét.
Vốn nơi này có một khu chợ chuyên bán sỉ, rất tiện cho việc vận chuyển hàng hóa và mua thức ăn.
Lộ Dao không biết chính xác vị trí của nó ở đâu nhưng có hệ thống hiện thực hóa ước mơ thì mọi chuyện đều không phải là vấn đề.
Mấy hôm trước lúc họ ra ngoài làm nhiệm vụ hệ thống đã quét và thu thập những con đường mà họ đã đi qua, đưa nó vào dữ liệu lưu trữ.
Sau khi nghe Cao Thi Mộng nhắc qua về vài địa danh tương đối nổi bật, nó đã sàng lọc ra được vị trí mục tiêu.
Trùng hợp là vị trí mục tiêu cách cột mốc tạm thời do Lộ Dao đánh dấu chưa đến một cây số.
Nguyên lý cũng giống hệt như thông qua vòng tay u linh để đến thành phố Minh Nhật, Lộ Dao cảm nhận được nguyện lực lưu giữ trên cột mốc rồi chỉ dẫn Harold mở cửa đưa họ đến nơi chỉ định.
Trong nháy mắt ba người họ đã thuận lợi di chuyển đến khu vực ngoại thành của thành phố Lục Nghị, họ đi men theo con đường vắng vẻ hết vài phút, tìm thấy nhà máy thực phẩm mà Cao Thi Mộng đã nói mà không tốn chút sức lực nào.
Giữa những tòa nhà thấp bé xám xịt, có một tòa nhà cao lợp bằng ngói đỏ đứng thẳng tắp, tầng trệt của tòa nhà không cao lắm, phía trên còn treo một tấm biển rất bắt mắt – Nhà máy thực phẩm xanh.
Harold tiến lên trước gõ nhẹ vào hai tay nắm cửa bằng sắt trên cửa ra vào, tay cầm được xích lại bằng một sợi dây xích dày bằng ngón tay, vỗ nhẹ một cái là rơi xuống ngay, khóa cửa cũng hỏng cả rồi.
Lộ Dao hỏi: “Bên trong có nhiều người không?”
Harold khẽ nhếch mày lên: “Kỳ lạ.”
Lộ Dao: “Hửm?”
Lục Minh Tiêu: “Số lượng zombie khá nhiều, nhưng chỉ có một người sống.”
Lộ Dao: “Chẳng lẽ là người may mắn còn sống sót của đội tìm kiếm căn cứ Lê Minh sao?”
Không thể, một khi người bình thường rơi vào nơi như sào huyệt của zombie thì cho dù có may mắn không bỏ mạng trong miệng của zombie thì cũng không thể ở chống chịu được lâu như vậy.
Hơn nữa lúc đó bản thân Hoàng Hiên cũng có mưu tính riêng, dù làm thế nào cũng phải trông thấy anh của Cao Thi Mộng và những người bên cạnh bỏ mạng giữa đám zombie thì mới chịu thôi, thế nên không thể để một con cá lọt lưới được.
Hệ thống hiện thực hóa ước mơ nói: “Cũng không phải là người sống, quá lắm thì chỉ được xem là nửa người thôi.”
Lộ Dao: “Hả? Cậu có ý gì đây?”
Hệ thống hiện thực hóa ước mơ: “Nhưng người này đúng là tàn nhẫn thật.”
Lộ Dao ghét nhất ai nói chuyện chỉ nói một nửa, nhưng cô cũng không còn thời gian gặng hỏi hệ thống nữa vì Harold đã mở cửa nhà máy thực phẩm ra rồi.



Bạn cần đăng nhập để bình luận