Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 248 - “Có phải chúng ta từng gặp nhau ở đâu rồi không?” 1



Chương 248 - “Có phải chúng ta từng gặp nhau ở đâu rồi không?” 1




“Có phải chúng ta từng gặp nhau ở đâu rồi không?” 1
Ma Bảo và Toàn Phong đến bên cạnh Trạch Duyên, một phát ép Cơ Trang ra ngoài cửa. Mặt Cơ Trang vừa đen vừa thối, ngước mắt nhìn Lộ Dao.
Lộ Dao đang chìm vào nỗi nghi ngờ bản thân. Dù trên dưới cả người Trạch Duyên chỉ có đôi mắt là giống Lục Minh Tiêu, nhưng cô vẫn cảm thấy đây chính là anh.
Trực giác của cô luôn rất chuẩn, đó là một sự cảm ứng hết sức diệu kỳ. Lần đầu tiên gặp Cơ Trang, Lộ Dao không có cảm giác này, nếu không thì lúc ấy sẽ không xác nhận với Vũ Lăng hết lần này đến lần khác.
Nhưng nếu Ma Tôn là Lục Minh Tiêu, phản ứng của lại khác với những cuộc trùng phùng trong quá khứ nên cô thấy hơi lạ.
Giờ Lộ Dao không biết là nhận nhầm người hay Lục Minh Tiêu gặp phải tình huống khác ở thế giới này.
Ma Bảo hóa thành cục bông nhỏ nhảy thẳng vào lòng Trạch Duyên, đôi mắt đỏ lấp lánh: “Tôn Thượng đến đón ta sao?”
Trạch Duyên nhìn xuống, ừm một tiếng lấy lệ.
Cảm xúc của Toàn Phong phức tạp, muốn nói lại thấy chuyến đi nhân gian này hỗn loạn quá, đã làm mất mặt Tôn Thượng nên không biết nói thế nào. Hắn ta do dự trăn trở, bỗng chú ý thấy ánh mắt Tôn Thượng hơi lơ đãng.
Toàn Phong không biết nguyên nhân, men theo tầm nhìn của anh đưa mắt về bà chủ đứng gần đó.
Hắn ta không nghĩ nhiều, chủ động giới thiệu: “Tôn Thượng, kia là bà chủ Lộ Dao. Mấy hôm nay xảy ra chút chuyện, ta và Ma Bảo còn phải ở lại cửa hàng mấy hôm.”
Trạch Duyên gật đầu: “Lộ Dao.”
Lộ Dao khẽ mỉm cười: “Tôn Thượng?”
Trạch Duyên rũ mắt: “Trạch Duyên, gọi tên ta là được.”
Toàn Phong quay đầu, Ma Bảo ngẩng đầu. Cả hai đều cảm thấy Tôn Thượng hơi lạ.
Thì là... Thân thiện đến lạ.
Cơ Trang bị gạt ra chẳng ai ngó tới, hắn ta bước vào lại, nhíu mày nhìn lướt qua hai người họ rồi nhìn chăm chăm vào Lộ Dao: “Ngươi đi theo ta một lát.”
Lộ Dao đứng bất động: “Cửa hàng đang bận, tôi còn có việc. Chi bằng Yêu Hoàng đại nhân cứ nói ngay tại đây.”
Tạm thời không vội chuyện thân phận Ma Tôn.
Bên này Cơ Trang lại hơi khó nhằn.
Lộ Dao tưởng lần nước đã coi như nói rõ rồi, nhưng Yêu Hoàng lại có ý dây dưa không dứt.
Cơ Trang không ngờ Lộ Dao lại cố chấp như vậy, càng thấy cô có một gương mặt giống y đúc Ngọc Dao, còn gặp thêm Ma Tôn đang hóng chuyện ở bên cạnh.
Trước khi trở thành Yêu Hoàng, Cơ Trang từng gặp Ma Tôn một lần. Lúc ấy hắn ta vẫn chỉ là một hoa yêu trong núi, còn Trạch Duyên thì đã là Ma Tôn rồi.
Trạch Duyên du ngoạn nhân gian một mình, bị một đám cốt yêu vây quanh tấn công. Cốt yêu tu luyện vạn năm muốn cướp tu vi và thể xác Ma Tôn, bị đánh cho vỡ nát yêu đan, mất hết tu vi.
Đó là lần đầu tiên Cơ Trang biết được sự tàn nhẫn quái gở và dũng mãnh của ma tu.
Ma, là vật không có tâm.
Sau đó không lâu, Ma Tôn dẫn đầu chúng ma rút khỏi nhân gian, đóng Giới Môn của hai giới người - ma.
Thoáng cái đã năm trăm năm trôi qua, Ma Tôn đến nhân gian lần nữa.
Lần này là vì sao?
Cơ Trang nhíu mày, âm thầm nghi hoặc, vẫn nói với Lộ Dao: “Có chuyện muốn nói với ngươi, ra ngoài với ta. Yên tâm, bổn hoàng sẽ không ăn ngươi.”
Ba bốn người chặn ở cửa chính, thật sự đã ảnh hưởng đến khách hàng ra vào.
Lộ Dao nhìn Cơ Trang mặt đầy muộn phiền, ngày đầu mở quán lại vẫn đừng nên gây ra rắc rối thì hơn. Nhưng cô cũng không muốn ra, Harold không có ở đây, Bất Độc không ra khỏi Tinh Môn được, ở trong quán vẫn ổn hơn.
Cơ Trang ráng kiềm chế cơn bực mình đi theo Lộ Dao ra góc nói chuyện, tiện tay quăng ra tận mấy thuật pháp cách âm cách ảnh. Có điều quán net ngừng kinh doanh ba ngày, chúng yêu nghiện game dữ dội, gần như ai cũng tập trung vào màn hình trước mắt, rất ít yêu chú ý bên này.
Ma Bảo dựa vào người Trạch Duyên lăn tới lăn lui, không nhận ra hôm nay Tôn Thượng cực kỳ kiên nhẫn với nó.
Toàn Phong thầm đoán suy nghĩ của Tôn Thượng, thủ thỉ kể những chuyện xảy ra mấy hôm gần đây.
“Yêu Hoàng từng có người trong lòng, Tôn Thượng biết nhỉ?”
Trạch Duyên khó hiểu nhìn qua: “Tại sao bổn tôn phải biết?”
Toàn Phong kiên nhẫn kể chuyện tình ba trăm năm trước của Yêu Hoàng cho Tôn Thượng: “... Thật ra là thế này... Sau đó thuộc hạ có đến Lưu Tiên thành nghe ngóng, phát hiện một chuyện thú vị.”
Trạch Duyên vô cảm, dường như không hứng thú gì với chuyện Toàn Phong kể: “Nói ra nghe thử.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận