Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 857 -



Chương 857 -




Chu Minh Dương, Hạ Hoài Tung tròn mắt nhìn Lộ Dao.
Các nhân viên chạy vặt cũng quay đầu sang, muốn nghe xem bà chủ lừa gạt-- Khụ khụ, giải thích câu hỏi này thế nào.
Lộ Dao không nói gì cả, tiện tay lấy một cuốn sách trong túi vải ra, quăng cho Khương Nghệ Phỉ: “Đừng đọc khuya quá, tôi muốn đi ngủ rồi.”
Nói xong thì bà chủ kéo chăn mỏng đắp lên người, quay mặt vào lưng ghế sô pha, ngủ trong vòng một giây.
Khương Nghệ Phỉ cúi đầu ngơ ngác nhìn cuốn sách trong tay, những người còn lại cũng tò mò vây quanh.
Trên bao bìa cuốn sách có mấy chữ rồng bay phượng múa to đùng được in theo chiều dọc –Truyền Thuyết Tu Tiên Ẩn Thế.
Lật ra vài trang, hình như là một cuốn tiểu thuyết tu chân.
Nhân viên nhìn nhau, kết hợp với những đồ dùng, phù chú cửa hàng hay sử dụng và thực lực của nhân viên chạy vặt, hình như đã hiểu ra được gì đó rồi.
Nhân viên chạy vặt: “...”
Phải nói là bà chủ nhanh trí ghê ấy, một quyển sách nhẹ tênh, như đã nói gì đó, thực tế là chẳng nói gì cả, thế nhưng nhân viên đã tự giác tìm ra đáp án.
Nhân viên nghỉ ngơi sảng khoái trong hạt giống Tu Di, thế giới bên ngoài chỉ trôi qua vài phút, thậm chí còn ngắn hơn.
Lúc họ ra khỏi thùng xe, bên ngoài trạm dừng chân chẳng có gì thay đổi.
Hai chiếc xe vận chuyển nối đuôi nhau ra khỏi trạm dừng chân, không chậm trễ thời gian, vẫn đi đi dừng dừng trên đường.
Lộ Dao muốn lắp điểm truyền tống trận ở nơi thích hợp, hệ thống hiện thực hóa ước mơ phụ trách vẽ bản đồ để sau này khi mấy tuyến đường chính thức được đưa vào sử dụng và cả những lúc bảo trì, ta có thể đến thẳng nơi cần đến bằng truyền tống trận, giảm tối đa thời gian đi đường.
Gần đến buổi trưa ngày hôm sau, tiểu đội Lộ Dao thuận lợi đến được thành phố Chung Linh.
Nghe nói trước khi dịch bệnh zombie bùng phát, thành phố Chung Linh là một vùng đất xinh đẹp danh xứng với thực, địa linh nhân kiệt, đất thiêng sinh hiền tài.
Lúc tiểu đội Lộ Dao đến nơi, zombie đã chiếm đóng hầu hết khu vực thành phố, phố xá, nhà cửa, quảng trường, đâu đâu cũng có thể bắt gặp zombie tập hợp thành đàn.
Hệ thống hiện thực hóa ước mơ quét hình trước rồi báo cáo: “Số lượng người sống sót tại thành phố Ngân Biên không bằng một nửa thành phố Cao Thăng.”
Khương Nghệ Phỉ nằm dài lên cửa sổ xe nhìn zombie tụ tập thành đàn và nhà cửa trống hoác bên đường, đáy mắt ngập tràn mù sương.
Người nhà cô ấy còn sống không?
Chu Minh Dương nắm chặt tay Khương Nghệ Phỉ, muốn an ủi cô ấy nhưng lại không biết nói gì.
Rõ ràng đã vượt ngàn cây số trở về quê nhà, nhưng tình hình hiện tại lại không có bất kỳ thay đổi gì.
Lộ Dao nói với hệ thống hiện thực hóa ước mơ: [Cậu chỉ đường, chúng ta đến khu vực có đông người sống sót nhất.]
Hệ thống hiện thực hóa ước mơ tự động kết nối vào giao diện lập trình ứng dụng trên xe, bắt đầu chỉ đường bằng giọng nói.
Lộ Dao liên lạc với Khương Nghệ Phỉ bằng máy truyền tin.
Trên xe vận chuyển có máy thu tín hiệu di động, bản thân Lộ Dao cũng là “tháp tín hiệu mạng lưới nguyện lực” lớn nhất.
Cô và nhân viên đều ở trên xe nên có thể trực tiếp sử dụng máy truyền tin để liên lạc bất kỳ lúc nào.
Lúc nhận được truyền tin, Khương Nghệ Phỉ khẽ thót tim, không biết bà chủ tìm cô ấy có việc gì.
Mấy phút sau, Khương Nghệ Phỉ cúp truyền tin rồi đột nhiên cuộn người lại, cúi xuống vùi mặt vào đầu gói, nước mắt chảy xuống theo khóe mắt, thấm ướt quần áo.
Chu Minh Dương cuống cuồng: “Sao vậy em? Bà chủ nói gì rồi?”
Khương Nghệ Phỉ không nói, Chu Minh Dương im lặng nghĩ ngợi một hồi rồi quyết tâm nói: “Nghệ Phỉ à, hay là chúng ta nói một tiếng với bà chủ, anh về nhà xem với em...”
Khương Nghệ Phỉ ngồi lên lại, dùng khuỷu tay lau mắt, giọng đầy trĩu nặng nói: “Bà chủ hỏi địa chỉ nhà, cô ấy nói tiện đường đến nhà em xem thử, có thể họ vẫn còn sống.”
Nếu Lộ Dao không chủ động nhắc thì tuyệt nhiên Khương Nghệ Phỉ chẳng thể nói ra. Vì cô ấy biết rõ bà chủ đến thành phố Chung Linh là để mở rộng nghiệp vụ, cô không có nghĩa vụ phải quan tâm suy xét riêng cho một nhân viên bình thường.
Đối diện với nhân viên có năng lực mạnh mẽ của cửa hàng, ít nhiều trong lòng Khương Nghệ Phỉ, Chu Minh Dương những nhân viên bình thường này cũng thấy hơi tự ti, không có tự tin để yêu cầu bà chủ.
Hoàn cảnh và áp lực sinh tồn khiến họ mất đi tự tin, cứ thấy có thể vào làm tại cửa hàng dịch vụ chạy vặt đã là may mắn to lớn rồi nên chẳng dám ước ao nhiều thêm.
Khương Nghệ Phỉ luôn cho rằng mình che giấu cảm xúc rất tốt nhưng có vẻ như lại chẳng thể giấu được bà chủ.



Bạn cần đăng nhập để bình luận