Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 1406 -



Chương 1406 -



Trên đường về nhà, Lộ Dao và Lục Minh Tiêu dừng lại ăn bữa cơm, lúc về đến tiệm hoa bên bờ hồ Giám Tâm đã là sáng hôm sau.Nhân viên người máy của tiệm hoa có tên là Phi Y, dường như cô ấy đã biết trước được hai người họ sẽ đến nên đã đứng ngoài cửa đợi sẵn.Lộ Dao bước xuống xe, tiện tay cất chiếc xe điện vào rồi nắm tay Lục Minh Tiêu bước vào tiệm.Cả hai đứng đó một lúc lâu rồi mới kéo cửa ra, sau đó cô nắm lấy tay rồi đi qua Tinh Môn.Khi quay lại khu phố chính của khu phố thương mại tồi tàn quen thuộc kia, Lộ Dao quay người lại, nghiêng đầu nhìn anh: “Đây chính là ngôi nhà mới của chúng ta.”Lục Minh Tiêu biết Lộ Dao có một khu phố nhưng đây là lần đầu tiên anh đến khu phố chính.Dạo gần đây, Lộ Dao dành phần lớn thời gian để ngồi lì trong tiệm hoa, cô cũng thường xuyên ghé ngang qua khu phố chính quan sát tình hình nhưng không được bao lâu thì lại vội vàng quay về tiệm hoa.Nay chuyện lớn đè nặng trong lòng đã hoàn thành, cuối cùng cô cũng có thể buông bỏ mọi thứ, nắm lấy tay Lục Minh Tiêu đi về ký túc xá: “Về đó tắm rửa rồi ăn chút gì đó trước, sau đó nghỉ ngơi cho đàng hoàng, có chuyện gì để mai rồi tính.”Đương nhiên là Lục Minh Tiêu không có ý kiến gì rồi.Ký túc xá của Lộ Dao nằm ở lầu một, nhìn thì như một căn phòng đơn nhưng không gian bên trong lại rất lớn, các dị không gian đặt chồng chéo lên nhau, có thể so được với phòng tổng thống luôn đấy.Trước khi bước vào, giọng nói không biết điều của hệ thống hiện thực hóa ước mơ bỗng vang lên: “Hai người định ngủ chung với nhau sao?”Lục Minh Tiêu rũ mắt xuống, mái tóc đen tuyền bị gió thổi tung lên, che đi đôi mắt đen láy của anh.Lộ Dao bật cười: “Không được sao?”Nhưng hệ thống hiện thực hóa ước mơ còn chưa kịp trả lời thì Lộ Dao đã nói tiếp: “Lát nữa cậu ngủ ở giữa bọn tôi để tiện quan sát nhé.”Hệ thống hiện thực hóa ước mơ: “…”Lộ Dao đặt thức ăn ở cửa hàng đồ ăn nhanh, lấy bộ quần áo mặc nhà trong phòng ngủ ra, sẵn tiện lấy luôn một bộ quần áo mới cho Lục Minh Tiêu.Trong căn phòng tổng thống này có khá nhiều phòng tắm, thế nên hai người đã chia nhau ra mỗi người một phòng.Thật ra họ cũng có thể sử dụng Thanh Khiết phù để tiện và nhanh hơn, nhưng do Lộ Dao đã bôn ba bên ngoài lâu như thế nên cô cần ngâm mình trong nước nóng để thư giãn cả về thể xác lẫn tinh thần, việc ăn uống cũng thế.Lục Minh Tiêu tắm xong ra ngoài trước, ngồi trong phòng khách đợi được một lúc thì đứng dậy đi lấy thức ăn.Lúc Lộ Dao ra ngoài thì cũng đúng lúc anh đang cầm thức ăn về.Có Tiểu Mộng ở đây nên Lộ Dao cũng không suy nghĩ gì nhiều.Chắc chắn anh đã nhận được thông báo có thể đi lấy thức ăn rồi.Không cần vào Vùng đất của những giấc mơ, chỉ đứng ngoài cửa để lấy thì không có gì là khó với anh cả.Hai người ăn bữa khuya xong thì vệ sinh cá nhân thêm lần nữa rồi lần lượt quay vào phòng ngủ, chuẩn bị nghỉ ngơi.Giường của Lộ Dao rất lớn, rộng tận hai mét hai, bên trên được phủ một chiếc khăn trải giường sọc xanh trắng.Lộ Dao lấy ra thêm một cái gối mới tinh từ kho hàng cá nhân đặt lên giường, tiếp đó mò mẫm được thêm tấm chăn rồi lăn lên giường ngay.Chuyến đi này này thật sự quá mệt mỏi, tiêu hao hết toàn bộ thể lực của cô, đầu cô dính chặt vào gối, vừa đặt lưng xuống là ngủ ngay.Trước khi ngắt kết nối với bên ngoài, Lộ Dao vẫn còn nhớ lấy một con gấu bông từ kho hàng cá nhân ra, đặt giữa hai chiếc gối của hai người, vỗ nhẹ lên nó rồi lẩm bẩm: “Tiểu Mộng ngủ ở đây.”Lục Minh Tiêu quỳ một chân lên mép giường, đôi mắt đỏ như máu nhìn Lộ Dao chằm chằm, sau đó đưa tay ra vuốt ve gò má cô, dường như đang muốn xác nhận lại sự tồn tại của cô vậy.Một lúc lâu sau Lục Minh Tiêu mới chầm chậm vén chăn lên, trước khi nằm xuống còn tiện tay cầm con gấu bông nằm giữa hai người họ lên ném xuống chiếc ghế sofa nằm phía chân giường.Chướng mắt thật.Hệ thống hiện thực hóa ước mơ: “…”Lục Minh Tiêu nằm xuống bên cạnh, nắm lấy một tay của Lộ Dao rồi từ từ nhắm mắt lại.Hệ thống hiện thực hóa ước mơ: “…”Thật sự là chỉ ngủ thôi ư…Có lẽ là do những chuyện bận tâm lúc trước đã hoàn thành hết, lòng không còn gánh nặng gì nữa nên Lộ Dao ngủ rất ngon.Mặt trời lên đến đỉnh đầu, Lục Minh Tiêu gối đầu lên khuỷu tay nhìn Lộ Dao một hồi lâu, sau đó chỉ có thể lặng lẽ thở dài.Vẫn chưa có dấu hiệu thức giấc…Lúc thời gian nghỉ trưa sắp kết thúc thì nhóm chat nhân viên của khu phố thương mại nhảy lên một dòng tin nhắn ——[Quán Internet Cafe vượt thời không – Chung Liên Gia: Lúc nãy tôi thấy có một người đàn ông trẻ tuổi bước ra từ ký túc xá của bà chủ, bà chủ đã về rồi sao?][Trung tâm bổ túc trẻ em – Bạch Di: K Hoàng à anh… Không nhìn nhầm đấy chứ?][Cửa hàng Blind Box – Cơ Phi Mệnh: Là một cậu thanh niên tóc bạch kim mắt đỏ đúng không?][Quán Internet Cafe vượt thời không – Chung Liên Gia: Không nhìn rõ nữa, nhưng tóc không phải màu bạch kim, là màu đen.][Cửa hàng Lông Xù – Cửu Hoa: Ấy!!! Chuyện gì đang xảy ra thế?][Quán Internet Cafe vượt thời không – Hùng An An: @Ma Bảo][Cửa hàng dịch vụ chạy vặt – Ma Bảo: @Hùng An An muốn chết sao?][Quán Internet Cafe vượt thời không – Hùng An An: @Ma Bảo sợ quá đi!][Cửa hàng đồ ăn nhanh – Hạnh Tử: Người đó đến từ tối qua rồi, còn đến chỗ tôi để lấy đồ ăn nữa này. Có thể anh ấy là người mà bà chủ đưa từ cửa hàng mới về chăng.]



Bạn cần đăng nhập để bình luận