Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 116 - “Có tiền là được.” 2



Chương 116 - “Có tiền là được.” 2




“Có tiền là được.” 2
“Ý nghĩa của bộ phim này với tôi cũng chỉ là ghi lại thời gian chuyển động ra sao, con người không ngừng tìm kiếm truy cầu thay đổi bản ngã của mình dưới sự cuốn đi của thời gian thế nào. Tiến lên phía trước có lẽ không tồn tại ý nghĩa, nhưng trừ nó ra, chúng ta không có đường lui.”
“Lúc tôi nói muốn mời bạn bè đến xem bộ phim này, Lộ Dao nói chỉ có thể mời hai người. Thật ra tôi còn rối rắm khá lâu, cuối cùng quyết định mời các ông. Nhưng hình như hai người không thích hoạt động lần này, thật có lỗi quá.”
Không thể không nói, ở với bà chủ lâu rồi, quả thật có thể học được chút “cợt nhả”.
Chiêu “lấy lùi làm tiến” này, Phó Trì chưa từng nghĩ anh ta cũng có thể dùng đến mức xuất sắc như vậy.
Màn đêm dày đặc.
Phùng Hưởng im lặng nửa ngày trời, lắp ba lắp bắp hỏi: “Vậy... Vậy kỹ thuật thực tế ảo kia là sao?”
Đỗ Minh Diễm bên cạnh lén dụi mắt, ông ta vẫn nghĩ về kỹ thuật thực tế ảo quèn căn bản không phải trọng điểm kia.
Phó Trì hít sâu một hơi: “Kỹ thuật thực tế ảo là do Lộ Dao và đoàn đội khác cùng sáng tạo ra, ông đừng nghĩ nhiều, trước mắt kỹ thuật này chỉ có thể tồn tại ở khu phố thương mại.”
Phùng Hưởng bị chọc vỡ tính toán trong lòng cũng không xấu hổ, trái lại muốn gào lên rằng: Anh cho tôi thấy sự tồn tại của nó rồi lại bảo tôi đừng nghĩ nhiều? Rốt cuộc là anh điên hay tôi điên?
Nghe Phó Trì nói xong, có mặt ở đây đều là người thông minh, không còn thắc mắc vấn đề chân thật của kỹ thuật thực tế ảo và rạp chiếu phim nữa.
Đỗ Minh Diễm hỏi: “Những người ban nãy có vẻ như là khách quen ở đây?”
Phó Trì: “Ừm. Họ dính líu với khu phố thương mại vì nhiều lý do, cuối cùng đều trở thành khách VIP ở đây.”
Đỗ Minh Diễm: “Trở thành VIP cần điều kiện gì?”
Phó Trì nghĩ đến Lộ Dao, không nhịn được cười lên: “Có tiền là được.”
--
Một bên khác, anh em Bạch thị, Cơ Phi Dung và Cảnh Ngọc Khê, La Hoàn lần lượt đi về khách sạn.
Nhóm này trừ Bạch Lộ và trợ lý ra thì những người còn lại đều là khách VIP, trong lòng cũng nắm chắc ít nhiều về tình hình của cửa hàng mới.
Nhưng khi đi vào khách sạn, họ vẫn ngạc nhiên tới nỗi không thể khép miệng.
Bắt đầu từ khi vào cổng, lối đi thu nhỏ trên sàn, thang máy thủ công cùng với tòa nhà nhỏ gạch xanh, phòng trà, phòng chiếu phim mini, đường băng 3D dưới tòa nhà với những chi tiết phong phú trên bệ cửa sổ không ngừng thu hút sự chú ý của họ.
Bạch Cẩm và Bạch Tranh ngồi trước bệ cửa sổ, nhìn ba tòa nhà nhỏ sát bên, ngón tay không nhịn được khều cánh cửa.
Bạch Cẩm xác nhận với Cơ Thanh Nghiên lần nữa: “Thật sự có người tí hon vào đây ở sao?”
Cơ Thanh Nghiên cười gật đầu: “Mấy hôm nay không có khách, nhưng trong khách sạn có mấy nhân viên người tí hon. Nhưng họ đều ra ngoài với bà chủ rồi.”
Cơ Phi Dung cũng không ngờ khách sạn mới theo phong cách này, cúi người quan sát kỹ bình phong mini đặt trên mái nhà, tùy miệng hỏi: “Lộ Dao đi đâu vậy?”
Cơ Thanh Nghiên: “Bà chủ phát hiện trên núi có một suối nước nóng tự nhiên, đi lắp ống nước, muốn dẫn một dòng suối nước nóng về khách sạn.”
Trợ lý đứng cạnh Cơ Phi Dung không thể rời mắt khỏi tách trà trên mái nhà, nhỏ xíu dễ thương muốn chết, bên trong còn có chỗ ngồi và bàn, ấm nước và trà bánh, cảnh tượng này quá mức tinh xảo, chỉ nhìn thôi cũng có cảm giác được chữa lành.
Tiểu Trịnh bưng bánh su kem và nước trà mới làm xong ra, mọi người thảo luận rôm rả về khách sạn mô hình gỗ và tộc người tí hon, chỉ có Bạch Lộ ngồi lẻ loi bên bàn bếp cúi đầu uống trà.
Cửa hàng này chính là cửa hàng ngày xưa Lộ Dao chuẩn bị tuyển người, lúc ấy cô chỉ nói là khách sạn chủ đề lego nhưng chưa từng tiết lộ trong cửa hàng là tình huống này.
Giờ nhớ lại vẻ mặt lúc anh chị họ nghe cô ấy nói đã từ chối bà chủ, hiểu ra rằng đó là sự ngạc nhiên thêm phần nuối tiếc, chắc chắn Trịnh Tử Dương cũng quan sát được gì đó mới quay lại tìm Lộ Dao.
Chỉ có cô ấy chẳng biết gì cả.
Buổi trưa đến cửa hàng Lông Xù cách vách, thật ra Bạch Lộ đã nhận ra chỗ đặc biệt của khu phố thương mại rồi.
Cửa hàng mở ở biển sâu, hải cẩu béo tròn, thiết bị giải trí còn mới lạ thú vị hơn cả khu vui chơi, buffet hải sản chân chính, lại đến rạp chiếu phim công nghệ thực tế ảo, nếu cô ấy đoán không lầm, rạp chiếu phim của Lộ Dao mở tại thế giới cổ đại. Lại đến khách sạn mô hình gỗ này, ấy vậy khách hàng được đón tiếp chỉ có người tí hon cao bằng ngón cái.
Nói thật lòng thì vị trí làm việc của khu phố thương mại đặt trong thị trường tuyển dụng còn chẳng có sức cạnh tranh gì, nhưng sau khi tham quan cả ba cửa hàng, nghĩ lại mình cũng đã từng có cơ hội có thể làm việc ở đây, Bạch Lộ vẫn không tránh khỏi cảm thấy có chút tâm lý thất vọng.
Bạn thấy Cơ Thanh Nghiên sơ yếu lý lịch hoa lệ đến chói mắt ở đây cũng chỉ chơi xếp gỗ, dọn dẹp, tiếp đón khách chẳng khác gì khách sạn bình thường.
Bạn thấy Trịnh Tử Dương từng làm đến vị trí trợ lý tổng giám đốc mặc tạp dề nướng bánh su kem, công việc này trông có vẻ vui, thật ra cũng chỉ có thế.



Bạn cần đăng nhập để bình luận