Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 582 - Nước Hoàng Kim và cửa hàng mới 3



Chương 582 - Nước Hoàng Kim và cửa hàng mới 3




Nước Hoàng Kim và cửa hàng mới 3
Hệ thống hiện thực hóa ước mơ vô cùng bất mãn: [Cô luôn rất gan dạ mà, cũng đâu phải chưa từng gặp mấy thứ ghê tởm, sao lần này nhát vậy?]
Lộ Dao nín thở, để ý tình hình xung quanh nhưng vẫn chịu khó nói chuyện với hệ thống hiện thực hóa ước mơ: “Tôi không sợ giống loài khác mang hình thù kỳ lạ, nhưng có khi sẽ sợ đồng loại.”
Hệ thống hiện thực hóa ước mơ không thể hiểu nổi.
Trong hoàn cảnh như thế này, Lộ Dao chỉ muốn hoàn thành việc lắp máy thu tín hiệu nhanh nhất có thể, thật sự không hơi đâu giải thích kỹ cho hệ thống hiện thực hóa ước mơ.
Lộ Dao lại lắp máy thu tín hiệu cho ba nơi, còn năm cái nữa, cô đã chạy được mấy chục cây số rồi, sợ xe điện hết điện nên cô quyết định quay về cửa hàng trước đã.
Tâm trạng của Lộ Dao nhẹ nhõm hơn được đôi chút trên đường về.
Kết quả ở một đầu đường cách khu chung cư Quan Âm xây cửa hàng dịch vụ chạy vặt chỉ còn năm trăm mét nữa, Lộ Dao đụng phải một đám zombie và một người sống.
Cô gái đeo ba lô màu đen trốn trong quán cà phê ở đầu đường, nghiêng người túm chặt cánh cửa kéo bằng kính đã bị đập vỡ một nửa. Zombie vây ở ngoài, không ngừng thò cánh tay lộ xương ra vỗ lên cánh cửa to lắc lư sắp rơi kia.
Tiếng xe điện thu hút sự chú ý của đám zombie, cô gái trốn trong cửa cũng trông thấy Lộ Dao, ánh mắt tuyệt vọng lộ ra cảm xúc phức tạp.
Lộ Dao thở dốc, cô không xuống xe, cũng không bỏ đi.
Hệ thống hiện thực hóa ước mơ: [Cứu không?]
Lộ Dao: [Sắp tới nhà rồi, tôi không muốn đánh nhau.]
Có vẻ như hệ thống hiện thực hóa ước mơ tự hiểu ra, tạo dựng tâm lý giúp Lộ Dao: [Tuy mấy người đó vẫn có thể đứng và còn đi được nhưng đã không còn dấu hiệu sống từ lâu rồi, chỉ là một cục thịt thối biết đi mà thôi. Cô hoàn toàn không cần mang gánh nặng tâm lý, cứ hạ đo ván chúng như lần đánh Khải Minh Tinh ấy, nếu không thì cô gái kia sẽ chết.]
Lộ Dao lấy một thanh đoản kiếm ra, cũng không rút vỏ kiếm ra mà gõ beng beng vào lan can kim loại bên đường, âm thanh chói tai bỗng chốc thu hút zombie trước quán cà phê.
Đám zombie chậm chạp xoay người lại, bắt đầu di chuyển về chính giữa con đường.
Lộ Dao vừa gõ vừa ra dấu tay cho cô gái trong quán ý bảo cô ấy ra ngoài.
Chờ khi đám zombie sắp vây tới, Lộ Dao cất đoản kiếm vào rồi khởi động xe, tiếng gió vù vù bên tai, đám zombie hành động chậm chạp bị bỏ lại phía sau.
Cô gái chạy khỏi quán cà phê xong dốc sức chạy men theo đường chính, bước đi loạng choạng suýt ngã tận mấy lần.
Lộ Dao đuổi theo, dừng lại trước mặt cô ấy: “Cô đi đâu? Tôi đưa cô đi.”
Cô gái dừng bước, hơi khom người, để một tay lên balo sau lưng bảo vệ nó, ánh mắt cảnh giác: “Cảm ơn cô, nhưng không cần đâu, bạn của tôi đang chờ tôi ở đầu cầu bên kia.”
Cô ấy không trẻ, nhưng cũng không già.
Trông có vẻ tầm ba mươi tuổi, tóc hơi rối, mặc đồ bộ thường màu xám không bắt mắt, trên giày thể thao màu trắng toàn là vết ố.
Cô ấy duy trì sự cảnh giác, cả người căng chặt, nước mắt rưng rưng như Lộ Dao mà tiến lên thêm một bước nữa là cô ấy sẽ suy sụp bật khóc ngay.
Lộ Dao gật đầu, mò trong túi móc ra một tờ danh thiếp —Hàng mẫu dụng cụ chuyên dụng mới làm xong của cửa hàng dịch vụ chạy vặt.
Vì là hàng mẫu nên kiểu cách khá đơn giản thô sơ, nhưng hiệu quả thì không thể bàn cãi.
Lộ Dao giơ tấm danh thiếp ra chỉ về phía trước: “Tôi tên Lộ Dao, tôi có mở một cửa hàng dịch vụ chạy vặt ở ngoài khu chung cư Quan Âm ở phía trước gần đây. Nếu cô cần có thể liên lạc chúng tôi qua tờ danh thiếp này.”
Cô ấy hơi trợn mắt lên, vẻ mặt khó hiểu.
Đã lúc này rồi mà còn mở tiệm ở đây, thật sự rất kỳ lạ.
Phạm vi nghiệp vụ và quy tắc sử dụng của cửa hàng đã được in hết trên mặt danh thiếp nên Lộ Dao không giải thích, chỉ nói: “Hiện tại cửa hàng vẫn đang trang trí, nhanh nhất chắc tầm ba ngày sau mới có thể kinh doanh bình thường. Trước lúc đó được coi là phục vụ kinh doanh thử nghiệm nên cô có thể sử dụng tờ danh thiếp này bất cứ lúc nào.”
Lộ Dao cúi người để danh thiếp bên đường rồi chạy xe đạp điện đi, đi được một đoạn lại dừng, quay đầu lại phát hiện người đó vẫn còn ngơ ngác, bèn nói to nhắc nhở: “Chúng sắp đuổi tới rồi.”
Cô gái quay lại nhìn một cái, co chân bỏ chạy, chạy được mấy bước lại vội vã quay đầu, cúi xuống nhặt tờ danh thiếp Lộ Dao để bên đường rồi lại xoay người chạy đi!



Bạn cần đăng nhập để bình luận