Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 1300 -



Chương 1300 -



Ngày thường tiểu đội hải cẩu cũng có bảng phân công ca trực, hải cẩu voi phương Nam rảnh rỗi đang nghỉ phép.Chúng chỉ tò mò với con người chưa từng gặp, nhìn chằm chằm vào Giản Tùng một lát rồi ì ạch lăn đi tìm chỗ tắm nắng hoặc đánh một giấc.Giản Tùng đi lên cầu cạn, hướng mắt nhìn ra xa, mặt biển mênh mông im lìm, trời biển nối nhau, ánh nắng ấm áp rọi xuống, cảm xúc muộn phiền ẩn trong lòng cũng được xoa dịu.Trừ cậu ấy và Trương Duệ Nghiêu ra, còn có các khách hàng khác.Nhưng mặt biển bao la nên họ cách nhau rất xa.Kết cấu của cầu cạn phức tạp hơn trước đây, lấy phòng câu cá làm trung tâm, kéo dài ra bốn phương tám hướng rồi nối ngang lại với nhau như giăng mạng nhện, điểm giao nhau của hai cây cầu cạn ngang dọc hình thành một khoảng sân khá rộng, xung quanh được thiết lập kết giới bảo vệ vô hình, khách hàng có thể tùy ý tản bộ, chơi đùa dọc theo cầu cạn.Giản Tùng và Trương Duệ Nghiêu lấy vài cây kem, bánh ngọt và trái cây dĩa ở phòng đồ ăn vặt kế bên phòng câu cá, chọn một lối đi vắng người trên cầu cạn, đi được một nửa bèn ngồi xuống, hai chân rảo mặt nước, nhúng mắt cá chân vào nước biển, hơi ấm lan dần lên theo làn da.Giản Tùng chống một tay xuống sàn gỗ ngã người ra sau, tay còn lại cầm kem cắn nửa cây: “Lâu rồi không thoải mái thế này.”Trương Duệ Nghiêu híp mắt trông ra xa: “Dù ở khu phố thương mại bao lâu, vẫn thấy mỗi một nơi ở đây đều là tạo hóa của thần linh.”Giản Tùng thầm hùa theo: Quả thật là vậy.Hải cẩu voi phương Nam ham ăn tới tấp lăn tròn qua, va vào lưng Giản Tùng làm cậu ấy giật mình suýt té xuống biển, lúc giơ cánh tay lên đã hất rơi nửa cây kem còn lại, trong nước có vài chú hải cẩu trắng như tuyết tròn ũm nhảy lên, đớp lấy cái ùm.Giản Tùng “a” một tiếng: “Bọn chúng có thể ăn kem?”Hải cẩu voi phương Nam chỉ nhìn cậu ấy bằng đôi mắt to tròn, nhân lúc cậu ấy bị ngơ ra vì độ dễ thương của chúng bèn chuồn đi thoăn thoắt, còn để lại một chuỗi tiếng “éc éc éc” mang ý cười nhạo.Một lát sau, hải cẩu voi phương Nam quay lại, vứt mười mấy con nhím biển và ốc biển còn sống lên.Giản Tùng: “...”Trương Duệ Nghiêu: “Bà chủ không cho chúng ăn quá nhiều kem và kẹo, mỗi ngày đều có hạng mức. Chắc chắn mấy con này khá nghịch ngợm, sợ cậu đi méc nên cố tình tặng nhím biển và ốc biển đấy, coi như trao đổi.”Mắt Giản Tùng sáng rực: “Chúng đáng yêu quá.”Trương Duệ Nghiêu muốn nói đây toàn là lấp liếm trước để đề phòng bị bà chủ phát hiện thôi, nếu bị đồn là cướp đồ ăn vặt của khách, bị bà chủ mắng là thứ yếu bị bà chủ ghét bỏ mới là chuyện cực kỳ kinh khủng với hải cẩu voi phương Nam.Bạn nói chúng kiêng dè bà chủ, thế sao chúng còn không nhịn được lén lút làm chuyện như vậy? Nếu nói không quan tâm đến cảm nhận của bà chủ ấy à, sao xong chuyện còn điên cuồng lấp liếm? Chủ yếu là thể hiện chúng biết sai, nhưng sửa không được.Hải cẩu voi phương Nam thích bà chủ, cũng biết mình được bà chủ yêu quý.Giản Tùng chợt giơ tay chỉ về phía xa xa: “Mấy con sứa màu trắng giống như đang nổi trên mặt biển đó là gì vậy?”Trương Duệ Nghiêu: “Bên đó là khu phòng dành cho khách mới xây dạo gần đây.”Giản Tùng: “Nổi trên mặt biển vậy, không bị sóng đánh trôi chứ?”Trương Duệ Nghiêu lắc đầu: “Khu vực một mình bà chủ tạo ra, tớ cũng chưa từng đến đó nên không biết cụ thể ra sao. Nhưng nghe nói tấm rèm châu như râu sứa treo dưới mái hiên kia là món đồ vô cùng quý báu, ngủ trong căn phòng được rèm châu bao quanh có tác dụng điều dưỡng sức khỏe, thanh lọc linh hồn.”Giản Tùng: “Thần kỳ vậy sao? Linh hồn... Cậu tin con người có linh hồn ư?”Trương Duệ Nghiêu: “Trước kia thì không, nhưng giờ... Không chút nghi ngờ.”Giản Tùng chốc chốc lại nhìn “con sứa” xa xa: “Có mười con, làm sao mới có thể vào đó ở?”Trương Duệ Nghiêu không hề bất ngờ khi Giản Tùng nảy ra suy nghĩ này: “Đặt phòng bên này ngay lúc đặt lịch luôn là được, nhưng chắc hôm nay hết phòng rồi.”Hầu hết khách đến khu phố chính của khu phố thương mại đều hiểu rõ nơi này hơn Giản Tùng, hơn nữa đa phần đều là người thành công đã bạt mạng nhiều năm, có ít vốn liếng, dù đối mặt với giá phòng rẻ nhất là một trăm nghìn cũng sẽ không hề do dự.Cửa hàng Lông Xù có tổng cộng hai mươi phòng dành cho khách, mười phòng dưới biển, mười phòng trên mặt biển, hôm nay là lần đầu mở cửa đón khách, trước mười giờ vẫn còn phòng trống, nhưng giờ này thì chắc chắn là hết rồi.Giản Tùng không chết tâm, chạy xuống đáy biển hỏi, quả nhiên đã hết phòng.Giản Tùng: Tim đã nát.



Bạn cần đăng nhập để bình luận