Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 850 -



Chương 850 -




Viên Phác và Trịnh Lâm nằm trên băng ca, đai trói đã được tháo xuống, họ không giãy giụa, không gầm gừ, vết bầm trên da chưa phai hẳn nhưng con ngươi đờ đẫn nay đã khôi phục vẻ bình thường, môi trắng bệch vô sắc, trông cực kỳ yếu ớt.
Chu Cầm đi đến bên cạnh Viên Phác trước tiên, chân hơi khựng lại rồi tiến lên một bước ngồi xổm xuống: “Cô Viên, cô thấy sao rồi?”
Viên Phác mở mắt ra nhìn cô ấy một cái, chậm rãi lên tiếng: “Không đau nữa rồi.”
Trạng thái sức khỏe của Viên Phác có chuyển biến cực tốt, chỉ là cảm xúc lên voi xuống chó, sau khi tiếp nhận điều trị thì mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần, tư duy chậm chạp, không lâu sau đã nhắm mắt thiếp đi.
Trịnh Lâm kế bên cô ấy trực tiếp hôn mê.
Đồng đội ùa lên vây quanh, anh ta cũng chưa tỉnh, hô hấp ổn định, trạng thái như hai người khác nhau với nửa tiếng trước.
Xác nhận tình hình của hai người xong, trong phòng ngoại trừ người do Lộ Dao dẫn đến ra thì ai nấy đều lén đánh giá cô.
Điều kiện có hạn, Lộ Dao trưng vẻ mặt như thường cởi bỏ bao tay và đồ vô trùng trên người ra.
Trần Lễ cố hết sức kiềm chế, rõ ràng tất cả mọi người đều rất tò mò cô đã làm gì nhưng không ai lên tiếng hỏi, anh ấy nhịn không nổi nữa.
“Người từng được cô cứu giờ sao rồi?” Trần Lễ chọn mở màn bằng một chủ đề không gay gắt đến thế.
Lộ Dao nhận lấy nước rửa tay khô diệt khuẩn từ trong tay Lục Minh Tiêu, cẩn thận nghiêm túc rửa tay, sau đó giơ hai cánh tay lên để mặc cho Lục Minh Tiêu cầm xịt khử trùng khử khuẩn trên dưới toàn thân cô, cuối cùng còn dán một tờ Thanh Khiết phù lên người.
Nhận ra đối phương đang nói chuyện với mình, Lộ Dao nhìn Trần Lễ một cái rồi đảo mắt nhìn vali khóa số trong tay Chu Cầm: “Trao đổi tình báo, tôi muốn xem thuốc ngăn chặn trong tay các anh.”
Tần Thiên nghiêng đầu nhìn chằm chằm Lộ Dao, đội nhóm này xuất hiện rất đúng lúc, làm việc cũng rất bất thường, khác hoàn toàn với dân thường họ ra ngoài gặp được lúc bình thường.
Cô có ý đồ gì?
Nói thật thì rất ít khi Tần Thiên cảm thấy bị động như thế này.
Trước khi Tần Thiên nói chuyện, Chu Cầm đã hành động trước rồi.
Cô ấy xách vali khóa số đi về phía Lộ Dao: “Lúc nãy đã dùng hết thuốc ngăn chặn rồi, e là không thể cho các cô tình báo hữu ích.”
Lộ Dao ngồi xổm xuống lấy ra một cặp bao tay khác đeo lên, cầm ống chích và bình thuốc đã được rút rỗng trong vali lên, rũ mắt quan sát: “Thuốc này không có tác dụng à?”
Chu Cầm im lặng vài giây, cố gắng nói bằng giọng điệu bình tĩnh: “Thật lấy làm tiếc, chúng tôi vốn tưởng sẽ có tác dụng.”
Chu Cầm và Trần Lễ đều là trợ lý của Viên Phác, họ biết thuốc ngăn chặn vẫn còn thiếu một thành phần quan trọng. Lần này nhóm nghiên cứu ra ngoài chính là để tìm thành phần đó, mục tiêu của họ là một thành phố nhỏ tên là Khúc Trang.
Vị trí địa lý của Khúc Trang cực kỳ ưu việt, khí hậu ấm áp ẩm ướt, bốn mùa như xuân, thích hợp trồng thảo dược.
Ngày xưa ở đó có một đồn điền chuyên cung cấp thực vật có dược tính hiếm có cho tổ chức nghiên cứu trên toàn quốc, Viên Phác muốn đến đó thử vận may.
Chỉ là tốc độ tiến hóa của zombie vượt xa dự đoán của họ, số lượng zombie biến dị ngày càng nhiều, dọc đường có đụng phải vài lần, chuyến này không hề suôn sẻ.
Lúc xuất phát, nhóm nghiên cứu là một đội ngũ gần bốn mươi người gồm nghiên cứu viên, nhân viên hậu cần và nhân viên bảo vệ, đi đến đây đã giảm một nửa, ngay cả nghiên cứu viên quan trọng nhất cũng bị zombie biến dị tấn công.
Hai thành phẩm thuốc ngăn chặn họ mất mấy tháng để tinh luyện ra lại không có tác dụng, có thể nói rằng nhiệm vụ này đã hoàn toàn thất bại.
Chu Cầm cũng tò mò rốt cuộc Lộ Dao đã ngăn chặn được sự lan rộng của vi rút zombie bằng cách nào, nếu biết thì có lẽ họ không cần tiếp tục nghiên cứu thuốc ngăn chặn nữa.
Lộ Dao cầm bình thuốc nhìn mấy cái rồi bỏ lại, đứng dậy nói: “Cảm ơn. Người chúng tôi cứu đã khỏi hẳn rồi.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận