Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 64 - “Dù là tôi cũng sẽ không nhịn được.” 1



Chương 64 - “Dù là tôi cũng sẽ không nhịn được.” 1




“Dù là tôi cũng sẽ không nhịn được.” 1
Là anh sao?
Lộ Dao ngồi xổm người xuống cẩn thận quan sát.
Người tí hon Nitraan mắt đỏ tóc bạch kim này mặc một bộ quần áo màu đen, trên cổ có đeo một sợi dây chuyền màu đen.
Lần cuối cùng Lộ Dao nhìn thấy Lục Minh Tiêu ở thành phố Tam Hoa, trên cổ anh cũng có một sợi dây chuyền.
Lúc đó cô không để ý lắm nên cũng không hỏi nhiều.
Cô đè những suy nghĩ ngổn ngang xuống rồi hỏi như bình thường: "Hai vị muốn ăn cơm hay ở trọ?"
Người tí hon mắt đỏ tóc bạch kim ngẩng đầu nhìn cô rồi móc từ trong áo khoác đen ra một bọc toàn viên đường, bỏ luôn cả bọc vào lòng bàn tay cô: "Ở trọ."
Bên cạnh anh có một người tí hon Nitraan nữ mặc áo choàng màu trắng. Người này có mái tóc dài màu vàng kim và con ngươi màu xám nhạt, trong tay còn dắt hai con heo đỏ.
Để ý thấy tầm mắt của Lộ Dao nhưng cô ấy không sợ hãi: "Cô là người khổng lồ à?"
Lộ Dao gật đầu: "Không biết hai người từ đâu tới đây?"
"Tôi tên là Kiếm Lan, từ bộ lạc Thần Mộc tới."
Lúc nói chuyện, Kiếm Lan hơi ngửa đầu, vẻ mặt có hơi ngạo mạn.
Đáng tiếc, cơ thể cô ấy nhỏ bé quá nên chẳng có chút tính công kích nào.
Lộ Dao lại quay sang nhìn người tí hon mắt đỏ tóc bạch kim.
Anh khẽ vuốt cằm, cụp mắt xuống như không hề tò mò về cô: "Ảnh Đồng."
Lộ Dao ném bọc đường vào máy đổi tiền. Một bọc đường đổi được bốn xu Nitraan.
Cô cúi đầu nhìn về phía hai người: "Xin hỏi hai người muốn ở phòng suite hay phòng đơn?"
Lộ Dao sợ bọn họ không biết nên còn giải thích chi tiết về sự khác nhau giữa hai loại phòng.
Ảnh Đồng: "Tôi muốn phòng đơn ở tầng hai."
Kiếm Lan: "... Tôi cũng muốn phòng đơn."
Hắc Thứ vẫn còn đang ăn sáng nên Lộ Dao quay đầu gọi Tiểu Trịnh tới rồi giao hai con heo đỏ cho anh ta, còn mình thì dẫn hai vị khách lên tầng.
Khu phòng dành cho khách số một, Ảnh Đồng ở phòng 201, Kiếm Lan ở phòng 202.

Trong phòng 202, Kiếm Lan kiềm chế những suy nghĩ trong đầu rồi tháo hành lý xuống, bắt đầu từ từ quan sát căn phòng.
Thật ra thì vừa rồi lúc đi từ ngoài cửa vào, Kiếm Lan cũng đã cảm nhận được rằng "khách sạn" này không phải một nơi tầm thường.
Mãi đến khi đi vào phòng rồi cô ấy mới thật sự hiểu được cảnh tượng mà mấy ngày trước những người tí hon đến bộ lạc mình đã miêu tả lại.
Mấy hôm trước có năm sáu người tí hon đến Thần điện cầu phôi thai. Bọn họ có nhắc tới việc ở khe cây có gai xuất hiện một khách sạn do gia đình người khổng lồ mở, chuyên cung cấp dịch vụ ăn ở cho người tí hon.
Chờ những người đó rời đi rồi, thầy tế mới cố ý bảo Kiếm Lan và Ảnh Đồng tới đây thăm dò tình hình.
Người khổng lồ đã biến mất từ lâu rồi nên mới đầu Kiếm Lan không tin lời những người kia nói.
Sau khi tiến vào khe cây có gai, thấy con đường lớn bằng phẳng kéo dài vào tận trong lòng khe, thấy chong chóng đón gió xoay tròn từ phía xa, thấy toà nhà đứng sừng sững giữa khe núi như một con thú lớn, Kiếm Lan không thể không bắt đầu tin tưởng.
Sau đó, cô ấy được gặp người khổng lồ trong truyền thuyết. Cô ấy đã giữ được phong thái của con cháu đầy tớ của Thần một cách hoàn mỹ.
Chỉ là bây giờ ở trong phòng một mình, Kiếm Lan lại hơi bối rối.
Căn phòng này cũng không quá lớn nhưng cách trang trí và sắp xếp đồ đạc lại không có nơi nào là không tinh xảo.
Cô ấy tìm được phòng tắm mà Ngân Nhĩ đã đề cập tới, mở van cái đinh ốc kỳ quái gì đó thì thấy nước nóng chảy ra thật.
Trong phòng còn chuẩn bị quần áo sạch sẽ và dép bông cho khách thay nữa. Cái thứ trông giống như quả xà bông kia có mùi thơm rất dễ ngửi. Tất cả mọi thứ đều giống như đúc những gì mấy người kia miêu tả.
---
Sau khi sắp xếp chỗ ở cho heo đỏ xong, Tiểu Trịnh lại nhanh nhẹn quay về phòng bếp chuẩn bị hai suất ăn sáng dành cho người tí hon.
Bấy giờ Hắc Thứ đã ăn uống xong xuôi và chính thức vào vị trí làm việc.
Cậu ta bỏ cơm nước lên chiếc xe đẩy nhỏ rồi ngồi thang máy thủ công đi lên tầng hai, giao đồ ăn sáng tận phòng cho khách.
Lộ Dao dùng điện thoại di động tính giờ. Hắc Thứ đẩy xe đẩy từ phòng bếp đến khu phòng dành cho khách là hết ba phút rưỡi, khoảng cách là chừng năm mét.
Lại đi thang máy thủ công lên rồi hoàn thành việc giao đồ ăn nữa là hết tổng cộng năm phút.
May mà Lộ Dao đã khắc ma pháp trận giữ ấm lên chiếc xe đẩy, nếu không cơm nước đưa được tới tay khách thì đã nguội tanh nguội ngắt rồi.
Lộ Dao lấy một chiếc xe mui trần mô hình ra rồi gọi Hắc Thứ tới bên cạnh mình: "Tôi dạy cậu lái xe nhé?"



Bạn cần đăng nhập để bình luận