Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 743 - Cô công tâm như thế, không muốn sống nữa à? 2



Chương 743 - Cô công tâm như thế, không muốn sống nữa à? 2




Cô công tâm như thế, không muốn sống nữa à? 2
Lộ Dao đứng dậy, bước về phía nhân viên mình rồi xua tay: “Thời gian cũng không còn sớm nữa, mọi người về cửa hàng đi, tôi giải quyết xong chuyện này rồi sẽ về ăn tối với mọi người.”
Nhân viên cửa hàng lần lượt đứng lên nhưng không rời đi ngay.
Harold còn hỏi: “Cô về đâu?”
Lộ Dao: “... Vẫn còn nhiều thời gian mà, tôi còn phải đến từng cửa hàng để khảo sát tình hình sự kiện, mọi người về trước đi, lát nữa tôi sẽ đến đó sau.”
Hệ thống hiện thực hóa ước mơ: “Cô gái này đáng sợ quá đi. Cô công tâm như thế, không muốn sống nữa à?”
Lộ Dao không quan tâm đến hệ thống, cô quay người lại lấy một miếng vàng thỏi từ trong túi ra đưa cho Thôi Phùng Thời.
Thôi Phùng Thời và đám người Tiết Thiến vẫn chưa hiểu ý của Lộ Dao.
Nhân viên cửa hàng vừa đi được vài bước cũng cảm thấy hành động của bà chủ hơi kỳ lạ nên đã dừng chân lại hết.
Từ nãy đến giờ Lục Minh Tiêu không hề động đậy gì, chỉ yên lặng ngồi bên cạnh Lộ Dao.
Lộ Dao đưa thỏi vàng trong tay lên, giọng nói vô cùng bình tĩnh: “Số danh thiếp còn sót lại của các người sau này không cần dùng đến nữa. Cửa hàng bọn tôi đã cho tên các người vào danh sách đen rồi nên sẽ không nhận đơn của các người nữa. Thỏi vàng này là tiền hoàn trả lại.”
Ma Bảo đứng bên cạnh không hiểu tại sao chuyện lại diễn biến theo chiều hướng này.
Thôi Phùng Thời, Tiết Thiến và đám người của căn cứ Hy Vọng càng hoang mang hơn, họ không hiểu tại sao Lộ Dao lại quyết định như thế.
Thôi Phùng Thời không nhận thỏi vàng, hất nhẹ cằm lên nhìn cô, giọng nói cũng trở nên lạnh lùng hơn: “Cô nghĩ mình muốn là có thể tự tiện cho khách hàng vào danh sách đen à? Không thể làm ăn như thế được, đúng không?”
Lộ Dao tiến lên trước một bước, nhét thỏi vàng vào túi áo ngoài của Thôi Phùng Thời, thái độ có thể nói là vô cùng dịu dàng: “Thật sự rất xin lỗi, trùng hợp hôm nay là Trung thu nên tôi còn rất nhiều chuyện cần giải quyết, vì thế không tiễn mọi người được.”
Thôi Phùng Thời đứng trên lề đường, sắc mặt tối sầm lại, khẽ gật đầu.
Hai người đàn ông đứng bên cạnh anh ta nghe vậy thì rục rịch hành động, đưa nắm đấm lên lao về phía Lộ Dao.
Lộ Dao vẫn đứng yên đó không động đậy, mặt cũng không biến sắc.
Hai người nọ còn chưa kịp đến gần thì đã bị đánh bay ra xa tận năm mét.
Lục Minh Tiêu rút tay về, ánh mắt lạnh dần: “Đừng gây phiền phức cho cô ấy.”
Những hàng xóm hai bên của cửa hàng dịch vụ chạy vặt đang nằm gục đầu hóng chuyện bên ô cửa sổ trên gác đều phải hít sâu một hơi.
Tống Húc và Đường An Kỳ kề tai nhau nói nhỏ: “Vốn anh còn cho rằng thanh niên đẹp trai đây được bà chủ bao nuôi, có ai ngờ anh ấy lại mạnh đến thế cơ chứ. Hai người đàn ông đó cộng lại ít nhất cũng phải một trăm năm mươi ký nhưng lại bị anh ấy đá bay y như đang đá hai chiếc bánh nướng vậy.”
Đường An Kỳ thì bình tĩnh hơn: “Nếu so với những nhân viên chạy vặt khác thì cũng bình thường thôi.”
Tống Húc: “Nói bậy, rõ ràng lúc nãy em cũng rất ngạc nhiên đấy thôi.”
Đường An Kỳ đáp: “Làm gì có chứ? Em chỉ phấn khích mà thôi!”
Tống Húc: “... Em có ý gì đây?”
Đường An Kỳ: “Anh chàng tóc trắng đó trông cũng rất được nhưng tính tình lại quá lạnh lùng. Em còn cho rằng anh ấy không thích bà chủ nữa kìa.”
Tống Húc hoàn toàn không hiểu được suy nghĩ của Đường An Kỳ: “Cho nên em vui vì điều gì thế?”
Đường An Kỳ: “... Có nói anh cũng không hiểu.”
Cách cửa hàng dịch vụ chạy vặt một căn, Hạ Hoài Tung và Lý Mật cũng trốn phía sau cửa sổ, họ thấy Thôi Phùng Thời đến cửa hàng dịch vụ chạy vặt với Tiết Thiến thì vừa ngạc nhiên vừa lo sợ, họ lo là mình sẽ bị bắt về căn cứ, nhưng khi thấy giáo quan lại không thèm nể mặt trưởng căn cứ như thế thì tâm trạng lập tức trở nên phức tạp hơn.
Nếu như họ cũng mạnh như anh thì không cần phải sợ trưởng căn cứ và Tiết Thiến nữa.
Lục Minh Tiêu vừa ra tay thì hai tên kia đã nằm la liệt dưới đất kêu la thảm thiết, không bò dậy nổi.
Tiết Thiến không còn dám kiêu căng như lúc nãy nữa, Thôi Phùng Thời cũng không nói gì.
Lộ Dao quay người đi vào cửa hàng: “Không còn việc gì nữa, tan làm thôi.”
Tạ Vũ đang đứng phía sau đột nhiên bước ra hỏi cô: “Bà chủ, có thể cho bọn tôi biết tại sao bọn tôi lại bị cho vào danh sách đen không?”
Trông Lộ Dao vô cùng thờ ơ, như thể sự dịu dàng và thân thiện lúc nãy đều chỉ là ảo giác: “Các người có ý định gì còn cần tôi nói rõ ra sao? Thật ra nếu các người muốn ngáng chân hay giở thủ đoạn gì với tôi tôi cũng không quan tâm. Nhưng đứa nhỏ tóc trắng mắt đỏ đang đứng cạnh cửa là con trai tôi. Còn thằng nhóc đang tức đến mức thở hồng hộc kia là con kế của tôi. Cho dù năng lực của chúng ra sao, hay việc các người thấy chúng còn nhỏ nên xem thường chúng thì tôi đều bỏ qua hết, nhưng đằng này các người lại cố ý đẩy chúng vào nguy hiểm. Đám người có ý đồ xấu xa, thủ đoạn tàn độc như thế, tôi chỉ cho các người vào danh sách đen là đã nhân từ lắm rồi, còn không biết điều cút khỏi đây nữa!”



Bạn cần đăng nhập để bình luận