Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 1036 -



Chương 1036 -




Lộ Dao thấy nhức nhức cái đầu, nhanh chóng tiến lên trên một bước, chọc vào phần lưng của 0021 như kỵ sĩ đã làm.
Cơ thể người máy thường sẽ cao to hơn cơ thể người nguyên sinh khá nhiều, 0021 cúi đầu, rũ mắt mới có thể nhìn thấy bà chủ: “Sao thế?”
Lộ Dao tỏ ý bảo 0021 tránh sang một bên để nói chuyện.
Một lúc sau, 0021 và bà chủ cùng quay trở về.
Gương mặt sắt thép kia không bộc lộ chút cảm xúc nào, chỉ có điều từ nay về sau 0021 chỉ cần dẫn đội tuần tra bên trong cửa tiệm, không được can thiệp vào chuyện của bà chủ tiếp đón khách hàng nữa.
Sau khi 0021 rời đi, Lộ Dao chủ động bước lên trước, đưa kỵ sĩ đến khu vực trưng bày sách.
Cô dừng lại trước kệ sách nằm cạnh lối đi nhỏ, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua gáy của những quyển sách trên đó, dừng lại ở nơi cách kỵ sĩ khoảng nửa mét, quay đầu lại nhìn anh ta: “Anh cảm thấy sách trong tiệm có giá niêm yết rất cao sao?”
Kỵ sĩ không hề trả lời câu hỏi của bà chủ mà lại tiện tay rút ra một quyển sách, dùng sức bẻ ngược quyển sách, các trang sách va vào nhau vang lên tiếng sột soạt.
“Những dòng chữ được in trên giấy là thứ không có sinh mệnh, càng không có kỹ thuật nào đáng nhắc đến. Giá trị của chúng chẳng qua chỉ là mang đến niềm vui trong chốc lát cho những thể tinh thần nhàm chán không có gì để làm mà thôi. Nếu xét về thời gian đọc thì một quyển sách như thế chỉ có giá trị mười đến hai mươi tinh tệ. Nói một cách đơn giản thì cô có thể bán được hàng nghìn hàng chục nghìn tinh tệ chẳng qua là vì nắm bắt được xu hướng, dùng một thứ nhàm chán để tạo ra một món đồ chơi mới mà thôi. Vốn con người là loài sinh vật mù quáng, có mới nới cũ. Đợi khi cảm giác mới mẻ này qua đi rồi thì số sách này sẽ biến thành đống rác thải nằm chất đống trong nhà kho thôi. Bây giờ chiết khấu còn nửa giá cô cũng không thiệt gì cả, hà cớ gì phải đâm đầu vào cái lợi trước mắt chứ?”
Lộ Dao nghe nói tù nhân của khu ba có giá trị tinh thần rất cao, có một số còn ở trên đảo Quán này hơn hai mươi năm nữa.
So với đám tù nhân trẻ tuổi thì họ không những am hiểu khống chế tinh thần mà cũng rất giỏi trong việc dùng lời nói dẫn dắt người khác để đạt được mục đích của bản thân.
Ngược lại Lộ Dao lại thấy thế giới tinh thần của họ đang vắng lặng một cách đáng sợ, cần một làn gió mới.
Lộ Dao cẩn thận chuẩn bị tận mấy ngày, cho ra mắt rất nhiều đầu sách mới, bao gồm có những tác phẩm văn học kinh điển như &LTTam Quốc Diễn Nghĩa>, &LTChiến Tranh Và Hòa Bình>, &LTNh;ững Người Phụ Nữ Nhỏ Bé>, &LTWalden;>, &LTNgười Xa Lạ>, quyển cổ tích viết cho người trưởng thành như &LTHo;àng Tử Bé>, còn có một số sách liên quan đến lịch sử nhân văn và triết học như <Đông Kinh Mộng Hoa Lục>, &LTTâm Lý Học Và Cuộc Sống>, &LTNgu;ồn Gốc Gia Đình, Chế Độ Tư Hữu Và Nhà Nước>, &LTThời Niên Thiếu Lang Thang Của Demian>, &LTTất Đạt>, thậm chí còn có quyển &LTZarathustra Đã Nói Như Thế> cực kỳ khó đọc và tối nghĩa, một quyển tập thơ &LTStill; Tomorrow> hoàn toàn mới, sách tham khảo ngành hội họa <Gi;áo Trình Hướng Dẫn Vẽ Kết Cấu Cơ Thể Người Bridgman>, sách tham khảo ngành trồng trọt như &LTBách Khoa Toàn Thư Về Thực Vật>, cuối cùng là một loạt văn học bỏng ngô giàu trí tưởng tượng khác.
Quyển mà kỵ sĩ đang cầm trên tay dùng sức lật mạnh chính là bản đọc thử của quyển &LTStill Tomorrow>, Lộ Dao nhón chân lên lấy lại quyển sách từ trong tay kỵ sĩ, mở ra một trang rồi mới đưa lại cho kỵ sĩ.
Trên trang sách hơi ngả vàng có in một bài thơ ngắn, có tên là &LTQuan; Hệ>.
[… Yêu và phản bội đã quấn lấy cả đời tôi, tôi cho phép bản thân cướp đi.
Và bỏ trốn. Sau đó lại quay về với những giọt nước mắt.
Tôi chôn giấu mọi khuyết điểm của mình, sau đó lại đào nó ra, cuối cùng dùng hai tay đưa vào miếu.
Hoặc là giữa đường.
Tôi chấp nhận đòn roi, nhào nặn.


Có đôi khi tôi nằm trên mặt nước, không nghe được bất cứ âm thanh nào.
Cũng có đôi khi được màn đêm mở ra.
Cơ thể của tôi chất đầy âm thanh, nhưng cơn mưa thì vẫn chưa đến.]
Bà chủ đợi kỵ sĩ đọc hết bài thơ ngắn đó, hai mắt hơi rũ xuống, cất giấu đi mọi cảm xúc trong đôi mắt mình, giọng vẫn dịu dàng như thế: “Ngôn từ có thể ghi chép lại thời gian, bốn mùa, mùi hương, tinh thần, suy nghĩ, thậm chí là nền văn minh, cũng có thể chỉ đơn giản là bày tỏ nỗi lòng, viết ra sự tuyệt vọng và đấu tranh của một ai đó. Có khi những thứ mà anh cho rằng chỉ là niềm vui trong thoáng qua lại là cả cuộc đời của người khác.”
“Cũng có thể như những gì anh nói, loài người mù quáng, có mới quên cũ, ánh hào quang của sách chỉ có thể tỏa sáng trong thể giới này trong một khoảnh khắc nào đó thôi, nếu đã vậy thì tôi càng không thể tùy tiện hạ thấp giá của nó xuống được.”
Bà chủ rút đại vài quyển sách trên kệ xuống, đặt vào lòng kỵ sĩ, dứt khoát kết thúc cuộc trò chuyện này: “Trước khi lên lớp dạy đời tôi thì mong anh hãy đọc thêm vài quyển sách trước đã nhé.”
Kỵ sĩ cúi đầu nhìn chồng sách nằm trong lòng mình: “…”



Bạn cần đăng nhập để bình luận