Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 456 - Đừng gây trở ngại cho tôi 3



Chương 456 - Đừng gây trở ngại cho tôi 3




Đừng gây trở ngại cho tôi 3
Trong nhận thức của bọn họ, một khi triệu chứng dị hóa đã xuất hiện thì phía trước bọn họ chỉ còn lại vực sâu tuyệt vọng vĩnh viễn không thể thoát được.
Từ Tranh Vanh đè máy truyền tin trên tai lại, một tay khác cấu chặt vào đùi mình, cố gắng để bản thân tỉnh táo lại. Đột nhiên anh ấy không muốn để lộ vẻ khiếp sợ trước mặt bà chủ trẻ tuổi này: "Cô muốn thế nào?"
Lộ Dao cười khẽ: "Sau một buổi chiều thử nghiệm thì tôi tin chắc rằng Giang Lẫm có thể khôi phục, chỉ cần cho tôi thêm chút thời gian. Nói đơn giản hơn thì là tôi hy vọng mọi người đừng gây trở ngại cho tôi."
Nhậm Do hít ngược vào một hơi thật sâu.
Cậu ta nhìn nhầm rồi!
Đây mà là tấm chiếu mới ngây thơ á?
Giọng điệu bà chủ này còn ngang ngược hơn cả trưởng phòng bọn họ nữa.
Từ Tranh Vanh: "Xin lỗi, mặc dù đây là tình huống đặc biệt nhưng chúng tôi không có quyền quyết định chuyện này. Tôi sẽ báo lên cấp trên đúng sự thật."
Nói xong, Từ Tranh Vanh lấy máy truyền tin ra báo cáo tình huống của Giang Lẫm cho cấp trên ngay trước mặt Lộ Dao.
Trong lòng Lộ Dao cũng hiểu chuyện này chẳng dễ dàng gì, làm khó hai nhân viên tuần tra cũng vô dụng.
Cô nhìn về phía Lưu Tịnh: "Cô không sao chứ?"
Lưu Tịnh gật đầu: "Ừ."
Lộ Dao: "Vậy là tốt rồi."
Lộ Dao xoay người trở lại phòng học, cầm mấy quả pháo hoa đã làm xong trên bàn lên rồi nói với Giang Lẫm và Thái Ngữ Tinh: "Nếu đã làm xong thì chúng ta ra ngoài thử xem sao nhé?"
Vừa rồi cô đã xác nhận với Thái Ngữ Tinh rồi. Trước mắt, phố U Linh không có quy định "cấm đốt pháo hoa pháo ném".
Thái Ngữ Tinh kéo Giang Lẫm đi ra ngoài.
Bọn họ là sự tồn tại bình thường nhất trên con đường này, không thể chống lại khu phố, không thể chống lại nhà thờ, càng không thể làm trái ý người kia được.
Kết cục của chuyện này vốn đã viết xong từ bốn năm trước rồi.
Chẳng qua tại bọn họ cứ khăng khăng không muốn chấp nhận mà thôi.
Trước khi đi ra khỏi phòng học, Lộ Dao vứt một chiếc mặt nạ màu trắng cho Giang Lẫm: "Vừa rồi tôi rảnh nên làm ra thứ này, cậu đeo lên sẽ bớt sợ đấy."
Giang Lẫm nhận lấy nhưng không biết đeo lên kiểu gì.
Thái Ngữ Tinh bèn quay sang đeo giúp cậu ta.
Từ Tranh Vanh vẫn còn đang báo cáo với cấp trên thì Nhậm Do đứng bên cạnh bỗng kéo mạnh vạt áo anh ấy.
Anh ấy không khỏi trợn mắt lườm cậu ta, lại thấy cậu ta dùng ánh mắt ám chỉ hãy nhìn vào trong phòng học đi.
Sau khi đeo lên, chiếc mặt nạ màu trắng trên mặt Giang Lẫm không ngừng phóng to ra, biến thành một tấm màng trong suốt cực lớn bọc chặt lấy cơ thể đã dị hóa của cậu ta, sau đó một ánh sáng vàng nhạt bọc trong đường cong màu đen dần tái tạo lại con quái vật trước mặt.
Chừng nửa phút sau, quái vật Giang Lẫm biến thành dáng vẻ thiếu niên Giang Lẫm trước khi dị hóa.
Đối mặt với vẻ kinh hoàng xen lẫn sợ hãi của mọi người, Lộ Dao vẫn bình tĩnh như không: "Câu hỏi được đặt ra là bản chất của con người và động vật có gì khác nhau?"
Xung quanh lặng ngắt như tờ.
Lộ Dao thản nhiên nói tiếp: "Đó là con người có ý thức, có tính năng động chủ quan, có thể chế tạo và sử dụng các công cụ để thỏa mãn nhu cầu của bản thân... Chẳng lẽ mọi người đều học lớp tự nhiên cả? Không ai học chính trị à?"
"..."
"..."
"..."
Mấy người kia không nói nên lời, không biết đáp sao mới đúng.
Thấy dáng vẻ ngơ ngác có vẻ như trong khoảng thời gian ngắn sẽ không bình tĩnh lại được của bọn họ, Lộ Dao không quan tâm lắm: "Tiểu Thái, Giang Lẫm, chúng ta ra ngoài bắn pháo hoa thôi."
Nhà thờ khu Tây vừa mới nhận được thông báo từ nhân viên phòng an ninh nên đang chuẩn bị chạy tới cửa hàng DIY ở khu Bắc.
Chập tối mùa hè, lúc này còn chưa tới sáu giờ, ánh nắng chiều rải xuống đường phố, bầu trời màu quýt có hơi u ám nhưng vẫn đang là ban ngày.
"Viu..."
Một viên đạn màn đêm bay lên trời khiến bầu trời vốn đang sáng chợt tối sầm.
Màn đêm đột nhiên bao phủ khiến những người đang lang thang không mục đích trên đường không khỏi dừng bước, nghi ngờ ngẩng đầu nhìn lên phía trên.
"Viu... Viu... Viu..."
"Đoàng đoàng đoàng..."
Người đi đường trợn tròn mắt.
Những quả pháo hoa với cái đuôi dài thòng lòng không ngừng bay lên rồi nổ tung trên bầu trời.
Khác với pháo hoa bình thường luôn thoáng qua rồi biến mất, những quả pháo này xoay tròn bay lượn trên không tựa như có ý thức vậy.
Tiểu đội phòng an ninh đang tập trung trước cửa nhà thờ chuẩn bị lên đường cũng nhìn thấy pháo hoa với hàng chữ đang lơ lửng trên bầu trời khu Bắc.
[Mô hình phòng học DIY sáng tạo Lộ Dao đang trong thời gian kinh doanh thử rất hot!]
[Hoan nghênh quý khách ghé thăm và trải nghiệm sự thú vị của việc tự chế pháo hoa miễn phí bất cứ lúc nào!]
[Chỉ còn hai ngày nữa! Chỉ còn hai ngày nữa! Động lòng không bằng hành động!]
Một nhân viên an ninh lẩm bẩm: "Vị tai to mặt lớn nào mới đến đây vậy?"
Vẻ mặt đồng nghiệp của anh ta cực kỳ khó coi: "Năng lực cỡ này chứng tỏ không phải loại hàng bình thường."



Bạn cần đăng nhập để bình luận