Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 557 - Chuyện vụn vặt và cuộc bạo loạn 3



Chương 557 - Chuyện vụn vặt và cuộc bạo loạn 3




Chuyện vụn vặt và cuộc bạo loạn 3
Harold và Tù Ngọc hoàn toàn không gặp trở ngại giao tiếp vì khác biệt ngôn ngữ ở thành phố Minh Nhật cũng là vì có sợi dây chuyền này.
Thấy hắn, mắt của ông chủ tiệm làm tóc sáng bừng lên: “Anh đẹp trai có muốn đổi một kiểu tóc khác không?”
Harold không khỏi bĩu môi: “Không đổi, ông tập trung làm cho cô kia đi.”
Ông chủ kia vẫn chưa từ bỏ ý định: “Anh đẹp trai tin tôi đi. Tôi sẽ cắt cho anh một kiểu tóc ngắn. Anh đi ra ngoài sẽ debut được luôn có chừng.”
Harold: “Nói mãi không chịu làm, ông có thấy phiền không vậy!”
Ông chủ bị trách cũng không tức giận mà vẫn tiếp tục cười tươi hớn hở thuyết phục.
Thấy có vẻ như chỉ cần ông chủ nói thêm vài câu nữa là Harold khùng lên đánh người luôn nên Lộ Dao vội vàng sai hắn qua cửa hàng bán đồ ăn đối diện mua ít đồ về đây.
Harold đi rồi ông chủ lại quay sang nói chuyện với Lộ Dao: “Đồ ăn ở tầng này không ngon đâu, ăn chỉ tổ lãng phí tiền.”
Lộ Dao: “Chắc tiền thuê mặt bằng ở đây cũng đắt lắm nhỉ?”
Ông chủ nghe hiểu ý cô nên cười ha hả: “Dù sao thì cũng là đồ ăn sẵn mà, cái nào mà chả giống nhau, mở ở đây thì được nhiều khách hơn một chút, vẫn có lời.”
Trong cửa hàng ăn uống phải có nhân viên nên trông có vẻ có sức sống hơn những cửa hàng khác.
Chỉ là Lộ Dao không ngờ đồ ăn ở đây đều là dạng đồ ăn sẵn. Nghe giọng điệu của ông chủ thì có vẻ như đây là chuyện bình thường ở thành phố Minh Nhật.
Lúc Harold đưa đồ vừa mua về thì tóc của Tù Ngọc đã được uốn vào nếp rồi.
Harold lặng lẽ đưa bao nylon đựng đồ ăn cho Lộ Dao rồi nhíu mày: “Khó ăn muốn chết.”
Lộ Dao nếm thử một cái bánh bao nhân thịt chiên sau đó vẻ mặt trở nên vi diệu.
Bánh bao ở nơi này nhỏ hơn nắm đấm của trẻ sơ sinh một chút, trông bề ngoài thì vỏ mỏng nhân nhiều, phía trên còn được rải hạt mè đen nổi bật giữa lớp vỏ bánh được chiên vàng ruộm bắt mắt nữa, ngửi mùi cũng rất thơm nhưng ăn vào miệng lại nhạt toẹt, không thể nói là khó ăn được nhưng cũng không ngon.
Lộ Dao lần lượt thử tiếp mấy món khác như gà miếng chiên giòn, bánh donut, hotdog,... Tất cả đều lưng chừng giữa ăn ngon và khó ăn.
Ông chủ tiệm cắt tóc nhìn ra có vẻ như Lộ Dao không quen với khu vực này lắm nên rất hăng hái nhiệt tình giới thiệu cho cô mấy quán bán đồ ăn ngon hơn chút ở gần đây.
Lúc ba người chuẩn bị rời đi, ông chủ vẫn chưa hoàn toàn dứt ý định thuyết phục Harold cắt tóc.
Thế là Harold kéo Lộ Dao đi nhanh hơn.
Hai người bọn họ đưa Tù Ngọc đi dạo một vòng quanh khu vực thời trang nữ ở tầng ba. Tù Ngọc mua một chiếc váy dài màu đen xinh xắn, lại thay một đôi giày khác rồi phối với túi xách nữa.
Sau khi đi ra khỏi trung tâm thương mại, Lộ Dao nhìn đồng hồ rồi nói: “Bây giờ không còn sớm nữa, chúng ta vào việc chính thôi.”
Trong khoảng thời gian đi dạo trung tâm thương mại này, Lộ Dao đã thăm dò được mục tiêu cho chuyến đi lần này của bọn họ. Đó là tòa nhà Khoa học kỹ thuật.
Thế giới này tên là thành phố Minh Nhật, cả thành phố được phân ra vô số khu vực nhưng lại chỉ có một tòa nhà Khoa học kỹ thuật duy nhất nằm ở khu vực trung tâm.
Tòa nhà Khoa học kỹ thuật không chỉ đại diện cho một tọa độ địa lý mà nó còn là cái nôi của công nghệ phát triển vượt bậc ở thành phố Minh Nhật nữa. Công nghệ thực tế ảo và Khải Minh Tinh cũng ra đời từ chỗ này.
Nếu ngồi tàu bay với tốc độ nhanh nhất thì bọn họ sẽ mất ba tiếng đồng hồ mới tới được khu trung tâm.
Cách mua vé tàu rất đơn giản, không cần phải có giấy tờ chứng minh thân phận gì cả, chỉ cần tới máy bán vé tự động ở ga tàu mua vé là được.
Để bớt làm người ta chú ý, ba người xếp hàng mua vé đàng hoàng.
Ngồi trên tàu sẽ thấy được phong cảnh lướt nhanh qua ngoài ô cửa sổ.
Harold và Tù Ngọc nằm bò lên kính nhìn một hồi rồi mới quay lại dựa lưng vào ghế.
Tù Ngọc: “Chẳng khác gì thành chết.”
Harold: “Đồ ăn cũng chẳng ngon lành gì.”
Lộ Dao: “Thiếu sức sống quá.”
Ba người cảm thấy rất nhàm chán nên Lộ Dao bèn lôi bộ bài tú lơ khơ trong túi ra bắt đầu giết thời gian.
Lúc tàu đến trạm, trước mặt Lộ Dao đã có một đống tiền vàng và đá quý, thẳng tay đè đầu hai nhóc rồng còn lại.
Sau khi rời tàu, Lộ Dao gọi một chiếc taxi.
Lúc lên xe, cả ba người bị tài xế nhìn với vẻ sâu xa: “Mấy cô cậu cũng tới biểu tình ở tòa nhà Khoa học kỹ thuật à?”
Lộ Dao lắc đầu: “Chúng tôi đi gặp bạn thôi.”
Tài xế: “Hôm nay bên kia đang đông người lắm, nếu không có chuyện gấp thì tôi khuyên mấy cô cậu ngày khác lại đi.”
Lộ Dao: “Bên kia có chuyện gì hả?”
Tài xế: “Mấy hôm nay cô không lên mạng à? Là chuyện xảy ra trong khoảng thời gian trước đấy, có một số lượng lớn người mắc chứng mất ý thức qua mạng đột nhiên tỉnh lại, sau đó bọn họ đồng loạt chạy đến tòa nhà Khoa học kỹ thuật giơ bảng biểu tình chống đối, yêu cầu nhà phát hành trò chơi [Phố U Linh] đi ra chịu trách nhiệm. Chuyện này ầm ĩ cực kỳ căng thẳng, trên mạng có livestream cập nhật tình huống mới nhất nữa đấy. Tôi vừa mới xem xong, thấy bảo là những người có trách nhiệm khai phá và bảo vệ [Phố U Linh] đã bị ép phải lên sân thượng luôn rồi.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận