Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 111 - Nối liền cổ đại với hiện đại 3



Chương 111 - Nối liền cổ đại với hiện đại 3




Nối liền cổ đại với hiện đại 3
Lúc này, Bạch Di đẩy cửa đi vào, mon men đi đến chỗ ngồi xuống.
Lộ Dao biết nhân viên đều muốn xem phim nhưng không dễ điều chỉnh lịch nghỉ, nên cho phúc lợi nhỏ nửa ngày tên là “ngày nghỉ xem phim”.
Phòng chiếu phim công nghệ thực tế ảo có hai mươi chỗ, vẫn còn chỗ trống.
Bộ phim bắt đầu, Phó Trì im lặng lánh đi, tìm chỗ ngồi phía sau Đỗ Minh Diễm ngồi xuống.
Lúc đầu, mọi người tràn đầy tò mò, lại ngầm mang theo sự cảnh giác.
Cứ thấy kỹ thuật thực tế ảo chân thật cách rất xa với thực tế của họ, chí ít loại phim thực tế ảo mà rạp chiếu phim cung cấp khác với thứ họ muốn.
Màn hình sáng lên cùng với tiếng gõ mõ “tùng tùng tùng” sát bên tai.
Phùng Hưởng cúi đầu thật mạnh, phát hiện mình đứng trên đường phố tĩnh mịch không người, gió lạnh thổi vào mặt, lạnh từ đầu đến chân.
May thay trạng thái lạnh toàn thân này không duy trì lâu lắm, đường chân trời nhanh chóng sáng lên, ông ta trông thấy một người đàn bà mặc váy xà rông và áo bông đang đẩy một chiếc xe gỗ dừng ở sạp hàng nhỏ có treo ngọn cờ.
“Bún riêu huyết vịt của Chu thị.”
Đây là một người đàn bà bán đồ ăn.
Bà tháo vát nhanh nhẹn tay chân dọn nguyên liệu và nước lèo nóng từ trên xe xuống.
Phùng Hưởng không kìm được nhăn mũi, lúc nãy nắp thùng gỗ đựng nước lèo nóng kia xóc nảy mà lệch ra một khe hở, dường như ông ta ngửi được một mùi hương đậm đà, đúng là ảo ma canada!
Anh em Cơ thị bên này, Bạch Cẩm và Bạch Tranh ngồi ở chỗ sạp hàng của Chu đại nương quan sát khách ăn bún, cứ nuốt nước bọt ừng ực mãi.
Bạch Cẩm chống tay lên má, nhíu chặt mày, nhỏ tiếng lẩm bẩm: “Bình thường xem video của streamer ẩm thực, luôn ước mong có một chiếc điện thoại có thể ngửi được mùi, giờ mới nhận ra suy nghĩ này thật đáng sợ.”
Bạch Tranh gật đầu: “Em nói đúng. Chỉ có thể ngửi không thể ăn, tàn nhẫn biết bao. Chi bằng không có chức năng này!!!”
Hai người họ ngồi gần nhau, lúc phim bắt đầu vẫn đang tán dóc, khôi phục tinh thần rồi hai người dứt khoát xem chung.
Bỗng dưng Bạch Cẩm vỗ bàn: “Phải đó! Chỉ có thể ngửi được mùi thì có tác dụng gì? Có giỏi thì cho tôi ăn được qua đường mạng luôn đi!”
Bạch Tranh: “Thực tế ảo gì đây, có thể thấy có thể sờ có thể ngửi, vậy mà không thể ăn? Quá vô bổ rồi đấy!!!”
Thông qua kỹ thuật thực tế ảo, bộ phim hoàn toàn tái hiện hình dáng chân thật của sạp hàng tạp hóa đầu phố Tùng An thường ngày, cả thức ăn, mùi vị, xúc giác đều như bản gốc.
Cuộc sống mà bá tánh Lương Kinh quen quá hóa thường này lại khiến khách hàng hiện đại lưu luyến không quên.
Bá tánh Lương Kinh không biết ở tương lai xa xôi, có một thể loại tiểu thuyết là “xuyên không cổ đại” từng điên cuồng gặt hái được tình cảm và ưa thích của độc giả.
Luôn có một làn sóng người hiện đại tràn đầy hiếu kỳ và yêu thích lịch sử cuộc sống của người cổ đại, mà kỹ thuật thực tế ảo còn đúng với bản gốc hơn về các chi tiết của thời đại này so với tiểu thuyết và sách sử.
Khách hàng của khu phố thương mại tựa như thật sự đã xuyên không trong một giây, đi đến đầu phố nhộn nhịp, bận rộn tíu tít của thời cổ đại.
Phùng Hưởng ngơ ngác đứng trước một tiệm may, ngắm nhìn những trang sức, váy đầm, ống tay áo với đường may khéo léo tuyệt đỉnh treo cao cao xung quanh, bỏ ngoài tai sự ồn ào của cuộc thảo luận về rạp chiếu phim của bá tánh gần đó.
Đỗ Minh Diễm dừng ở giữa Yên Chi Lâu và Kim Ngọc Phường, cô ấy cũng muốn xem thử đồ trang sức và son phấn thời cổ đại.
Bạch Lộ đã theo chân bá tánh đang dồn dập bàn tán đi đến cửa rạp chiếu phim, trông thấy mấy chữ “Rạp chiếu phim vượt thời không Lộ Dao” trên bảng hiệu, phối với phong cách trang hoàng hoa lệ không dễ ngó lơ của cả cửa hàng, cô ấy hết sức kinh ngạc!
Thì ra là vậy!
--
Thấy khách hàng chìm đắm trong thế giới phim ảnh, Phó Trì lặng lẽ đứng lên đi xuống lầu.
Lộ Dao đang đi vào từ ngoài cửa, thấy Phó Trì thì hỏi luôn: “Bệ hạ đã về rồi, anh trông coi bên này, tôi phải đến khách sạn dẫn đường suối nước nóng.”
Lộ Dao nhìn trúng suối nước nóng tự nhiên trên núi, muốn dẫn nước đến khách sạn, tiện thể xây một khách sạn suối nước nóng.
Phó Trì: “Cô đã lấy gì cho Hoàng Đế?”
Lộ Dao nhún vai: “Một bộ xếp hình và một chiếc điện thoại.”
Phó Trì: ???



Bạn cần đăng nhập để bình luận