Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 599 - “Hiểu chưa?” 1



Chương 599 - “Hiểu chưa?” 1




“Hiểu chưa?” 1
Nhà kho dưới hầm hệ thống siêu thị Hạnh Phúc có hai lối ra vào, cái to nhất nằm ở nhà kho dưới hầm, ngày thường nhập kho hàng số lượng lớn đều đi vào từ đây, cái còn lại ở khu vực dành cho nhân viên trên tầng một, thang hàng và cầu thang đều có thể ra vào.
Hiện thang máy đã bị zombie chiếm, người bên ngoài muốn vào nhà kho thì đi cầu thang bộ là an toàn nhất. Nhưng tầng một có rất nhiều zombie, bao gồm cả khách hàng, nhân viên và cả người sau này đi vào siêu thị tìm vật tư bị cắn chết.
Cổng lớn của hệ thống siêu thị Hạnh Phúc không bị phá hư, Lộ Dao đứng ở đó thấy zombie bị nhốt bên trong rũ cánh tay dài, di chuyển từng bước khập khiễng.
Lộ Dao: [Vào từ lối này quá nguy hiểm.]
Hệ thống hiện thực hóa ước mơ: [Thang hàng và đầu cầu thang bộ bị zombie chặn cứng rồi, tôi thấy chắc mấy người đó vào từ tầng một. Tình hình nhà kho dưới hầm cũng rất tệ, tận mấy chiếc xe đụng nhau, có vài người bị ép thành đống thịt bầy nhầy, số lượng zombie lang thang bên ngoài cũng không ít hơn tầng một.]
Lộ Dao: [Không phải vẫn còn một lối ra vào khác sao?]
Hệ thống hiện thực hóa ước mơ: [Phải, lối ra vào cuối cùng nằm ở cửa sau tầng một siêu thị, ngày thường là nơi xe rác ra vào, chỉ có nhân viên công tác mới biết.]
Lộ Dao: [Ở đó đối diện đường lớn à?]
Hệ thống hiện thực hóa ước mơ: [Phải vòng nửa vòng ra ngoài, cửa sau đối diện một khu chung cư cũ, ngã ba có một con dốc, đi xuống năm mươi mét là thấy ngay.]
Lộ Dao quay người đi về quảng trường: [Đi vào bằng lối đó.]
Lộ Dao leo lên xe đạp điện lần nữa, vòng quanh hệ thống siêu thị Hạnh Phúc nửa vòng, tiến vào một con đường hơi gồ ghề, phía sau tường chắn ven đường là một tòa chung cư nhà ngang cũ, lần đầu cô thấy được nhà ở cũ kỹ như thế ở thành phố Cao Thăng.
Đi men theo con đường gồ ghề một đoạn thì phía trước xuất hiện một ngã ba, thả dốc theo nó, từ xa xa Lộ Dao trông thấy ven đường phía trước có một bãi đất xi măng phẳng nho nhỏ, có rất nhiều thùng rác lớn nằm ngổn ngang trên đó, còn chưa đến gần mùi đã xộc tới.
Ở đây không có dấu chân người có zombie đứt đầu nằm bên lề, chỗ da bụng bị lột có một miếng thịt màu đỏ sậm bị kéo ra còn bị gặm mất phân nửa, chi chít ruồi nhặng đậu thành một lớp trên nó, khi chiếc xe chạy qua, đám ruồi nhặng màu xanh lá kia bay ùa lên như một trận gió lớn tản ra mùi thối.
Lộ Dao dừng xe trên bãi đất phẳng rồi đi về cửa nhà kho, nghe thấy âm thanh lạ thì nghiêng đầu nhìn, một người trẻ tuổi bước ra từ đằng sau thùng rác màu xanh da trời đặt ở gần cửa.
Tống Húc không ngờ sẽ gặp được Lộ Dao ở đây, thấy cô định vào nhà kho nên cậu ấy rón rén bước ra, vẻ mặt hơi xấu hổ lại hơi ngại ngùng: “Lại gặp nhau rồi ạ.”
Lộ Dao cũng nhận ra Tống Húc, liếc thấy cánh cửa nhà kho khép lại phân nửa chừa lại một khe hở hẹp, cô lại nhìn sang Tống Húc: “Ai vào đó rồi? Bạn gái cậu?”
Tống Húc ngơ ra, lắc đầu: “Em ấy không khỏe nên hôm nay không ra ngoài. Người vào đó là bạn tôi và bạn gái cậu ấy.”
Lộ Dao hỏi hệ thống: [Không phải nói chỉ có bảy người thôi sao?]
Hệ thống hiện thực hóa ước mơ: [Lúc chúng ta tới quả thật chỉ có bảy người, mới có một lát lại vào thêm hai người.]
Lộ Dao gật đầu nhẹ đến nỗi gần như không thể thấy rồi ngước lên nhìn Tống Húc: “Tôi có việc, vào đó lát.”
Tống Húc cản Lộ Dao lại: “Ngại quá, có thể chờ bạn tôi ra ngoài rồi hẵng vào không?”
Nhóm Tống Húc hai người, dốc hết sức bình sinh mới mở được cánh cửa này.
Nhà kho siêu thị này là một miếng mồi béo bở rất nhiều người muốn ăn. Họ biết rất rõ mình ít người mới cố tình để lại một người ở ngoài quan sát tình hình, cản người muốn vào ngay lúc cần thiết.
Tống Húc giải thích: “Họ chỉ có hai người nên không lấy được nhiều đồ lắm đâu, lát là ra ngay ấy mà.”
Lộ Dao khẽ nhíu mày: “Cậu hiểu lầm rồi, tôi không vào lấy vật tư, trong đó có hai khách hàng của tôi, tôi vào đó đón người.”
Tống Húc ngạc nhiên, nhớ ra tờ danh thiếp lúc trước Lộ Dao cho họ, cậu ấy khó tin nói: “Cái đó... Chị làm công việc chạy vặt thật à?”
Hệ thống hiện thực hóa ước mơ: [Hai người vừa vào cũng không ổn rồi.]
Lộ Dao khẽ gật đầu coi như đáp lại, đột nhiên rút đoản kiếm ở eo ra dọa Tống Húc sợ hãi liên tục lùi ra sau, sắc mặt tái mét.
Lộ Dao vòng qua cậu ấy đi tới cửa nhà kho: “Tình hình bên trong rất phức tạp, cậu đừng đi vào.”
Tống Húc bình tĩnh lại, nhớ ra gì đó căng thẳng mò vào túi trên người, nhớ ra danh thiếp đã được Đường An Kỳ cất nên chỉ đành gượng gạo gọi Lộ Dao lại: “Có thể cứu bạn tôi ra không?”
Lộ Dao xua tay: “Xin lỗi, tôi đang trong giờ làm.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận