Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 432 - Phiên ngoại tám: Mười nghìn năm cũng không đủ! 1



Chương 432 - Phiên ngoại tám: Mười nghìn năm cũng không đủ! 1




Phiên ngoại tám: Mười nghìn năm cũng không đủ! 1
Mười sáu sợi xích màu vàng bay ra khỏi mũi tên, tiểu đội Tiên tộc đã chuẩn bị từ trước nắm chặt lấy dây xích.
Đồng thời mười sáu cây ngự thần mộc cũng giáng xuống, vây lấy xung quanh tà thần.
Chỉ còn đợi pháp trận phong ấn tà thần đại thành là có thể phong ấn tà thần lại.
Ngọc Dao nhìn bà chủ với đôi mắt xa xăm, nhưng pha lẫn trong đó lại là sự điên cuồng khiến người khác phải hoảng sợ: “Tim của ta cũng chính là tim của hắn, chính tay ngươi đã giết chết hắn rồi, ha ha ha ha ha.”
Lộ Dao ngẩng đầu lên.
Trạch Duyên trở tay đập nát nguyên thần của Ngọc Dao.
Sau khi bị tước bỏ thần cách thì Ngọc Dao không khác gì với các Tiên tộc bình thường nên sẽ không chịu nổi một mũi tên giết thần, cơ thể bị hủy, chỉ còn lại ảo ảnh của tà thần đang bị phong ấn trong pháp trận.
Trạch Duyên quỳ xuống đám mây, nôn ra một ngụm máu: “Cô không cần tự trách bản thân. Nàng ta vì tôi mới có thể thành thần, đây vốn là lỗi của tôi, vốn tôi chỉ sửa chữa lỗi lầm mà thôi. Chỉ một mũi tên giết thần như thế không giết được tôi đâu. Lộ Dao, lần sau—— gặp lại thì đừng nói—— thích tôi nữa. Thật sự tôi—— rất ghét cô.
Đầu óc Lộ Dao trở nên trống rỗng, buông cung Tù Ngọc xuống quay người muốn ôm lấy Trạch Duyên.
Chỉ thiếu chút nữa thôi nhưng anh lại biến thành tro bụi ngay trước mắt cô.
Ba ngày trôi qua, chúng sinh lục giới bị nhốt trong núi Bất Tiên đã đồng lòng, hợp lực phong ấn tà thần.
Ma Tôn Trạch Duyên, tử trận.
[Phong ấn tà thần thành công. Chúc mừng bà chủ đã thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng, lập tức có thể đến bước vào thế giới tiếp theo!]
Lộ Dao cưỡi bé rồng đen không có phản ứng gì.
Một mảnh giấy rơi xuống từ không trung, như một cánh bướm dập dìu bay về phía Lộ Dao.
Ngay vào lúc mảnh giấy đó sắp rơi vào lòng bàn tay của Lộ Dao thì trong không trung lại hiện ra một mảnh giấy giống hệt vậy, rơi vào lòng tay Lộ Dao trước.
Lộ Dao cảm nhận được hơi ấm trong lòng bàn tay nên giật mình rũ mắt xuống.
Trên mảnh giấy đó chỉ có bốn chữ: Lộ Dao, cứu mạng! ! !
Lộ Dao chậm chạp phản ứng lại.
Lúc này một mảnh giấy khác cũng rơi xuống, trùng hợp đè lên chắn hết mảnh giấy lúc nãy, manh mối hiện lên cũng có bốn chữ.
“Thắng rồi! ! !”
“A a a a a!”
“Ông đây đánh thắng tà thần rồi!”
“Chuyện này còn không được lưu truyền ngàn năm sao?”
“Một ngàn năm à? Mười ngàn năm cũng không đủ đấy!”
Tiên tộc đã bày xong trận pháp phong ấn tà thần, tà thần đã hoàn toàn bị trấn áp dưới ngự thần mộc.
Làn sương đỏ như máu bao trùm lấy núi Bất Tiên cũng đã dần tản đi, những sinh hồn bị tà thần cướp đi cũng hoang mang lo sợ bay ra khỏi ngự thần mộc, tản ra tứ phía.
Quỷ tộc mới hoàn hồn lại từ cơn vui sướng khi vừa đánh bại được tà thần, vội vàng lấy dây dẫn hồn ra dắt những sinh hồn đang mơ màng quay về thân xác của họ.
Trên đỉnh núi Bất Tiên, những người bày sạp bán hàng, Yêu tộc, người qua đường đã hôn mê ba ngày đều dần dần tỉnh lại.
Trên lầu ba của tiệm net, đám người phàm bị ép phải xem trực tiếp đánh nhau tận ba ngày ba đêm ôm lấy nhau vừa khóc vừa cười.
Lộ Dao cưỡi trên lưng bé rồng đen, không hề hay biết những chuyện xung quanh.
Trạch Duyên đã chết.
Cô đã từng có suy nghĩ là họ sẽ chia xa ở thế giới này nhưng lần sau vẫn có thể gặp lại ở thế giới khác.
Nhưng cũng không thể chia xa bằng cách này được.
Mũi tên diệt thần sao lại làm hại Trạch Duyên được cơ chứ?
Tại sao tim của Lục Dao lại nối liền với tim của Trạch Duyên được?
Đầu Lộ Dao đầy câu hỏi và không cam tâm, không thể nào ngừng tự hỏi bản thân.
Alfred tròn trịa bay ra khỏi ngự thần mộc, móng vuốt còn túm lấy hai chiếc xương trắng, vừa bay vừa dừng, thất tha thất thểu bay lên lưng bé rồng đen rồi đặt hai chiếc xương đó vào tay Lộ Dao.
Hai chiếc xương đó không có tí sức lực nào, trượt thẳng từ đùi Lộ Dao xuống lưng của bé rồng đen rồi lăn lông lốc.
Lộ Dao hoàn hồn lại, chầm chậm nhìn sang đó, sau đó liếc nhìn Alfred rồi cúi đầu nhặt đoạn xương đó lên: “Cậu lấy thứ này từ đâu về đấy?”
Cô đã quên mất thì ra còn thứ này.
Alfred đáp xuống đầu gối Lộ Dao, hai chiếc móng vuốt ngắn ngủn đặt trước ngực: “Lúc tôi dùng chìa khóa thì phát hiện có người giấu hai chiếc xương này vào trong ảo ảnh của tà thần, ban nãy nhân lúc trước khi Tiên tộc hoàn thành phong ấn đã lấy nó ra.”
Nói đúng ra thì hai chiếc xương này nằm lẫn trong hai bên xương sườn dưới phần ngực của tà thần.
Nếu như hai đoạn xương này không được phát hiện thì nó đã bị Tiên tộc phong ấn cùng tà thần luôn rồi, lúc đó Lộ Dao muốn lấy lại cũng khó khăn, may là nó đã phát hiện ra.
Lộ Dao cất hai đoạn xương đó và mảnh giấy nhỏ có manh mối đi, sờ lên đầu Alfred: “Về tiệm trước đi.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận