Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 334 - Mạnh nhất tam giới, mong được thua một lần 2



Chương 334 - Mạnh nhất tam giới, mong được thua một lần 2




Mạnh nhất tam giới, mong được thua một lần 2
Phạm Tung: "Nếu ta dùng cái đó thì chắc chắn sẽ tốt hơn mấy cái vũ khí máy móc kia nhiều." Dù sao thì nhìn cũng có cảm giác thân thiết.
Tạ Nhất ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xám xám vàng vàng: "Ta thấy hơi hối hận."
Phạm Tung khó hiểu nhìn qua: "Hả?"
Tạ Nhất: "Nếu không phải vì nghe bà chủ nhỏ kia dụ dỗ thì ta đã không lên mạng rồi. Không lên mạng sẽ không biết mấy trò chơi kia, vậy thì bây giờ cũng sẽ không phải ngồi đây nhớ mong như này."
---
Nghê thành, một chiếc xe đẩy nhỏ kỳ lạ dừng lại dưới tán cây hoàng mộc ngay trên đường. Mùi thơm nức mũi không ngừng bay từ trong xe ra thu hút ánh nhìn của rất nhiều người qua đường.
Hùng Bình Bình lấy chiếc loa nhỏ Lộ Dao đưa cho ra đặt một góc xe đẩy: [Nhìn mà xem nhìn mà xem, bánh kẹp chiên giòn này, chân gà giòn này, taiyaki này, daifuku này, ngon nhức nách, ăn xong còn phải liếm sạch tay mới chịu~~~]
Người hai bên đường bị mấy lời này dọa cho giật nảy mình, bước chân khựng lại trong chốc lát rồi mới tiếp tục đi về phía trước.
Nhưng tiếng rao hàng kia hoàn toàn không ngừng nghỉ, giọng nói âm điệu không hề thay đổi, hoàn toàn đè bẹp hết tiếng hét mời chào của mấy hàng rong khác.
Dần dà, cả con đường chỉ còn lại mỗi tiếng rao "bánh kẹp chiên giòn này, chân gà giòn này", thêm cả mùi thơm liên tục bốc lên từ cái hũ trên bếp nhỏ.
Người qua đường vốn đã có chút tò mò nhịn hết nổi đi trước tới xe đẩy nhỏ: "Trong hũ nấu cái gì vậy?"
Hùng Bình Bình cười khanh khách mở nắp ra cho khách nhìn. Mùi thơm càng đậm đà hơn thoáng chốc ngập tràn cả xe khiến người trẻ tuổi đến hỏi kia vô thức nuốt một ngụm nước miếng.
"Đây là chân gà sốt đặc chế của nhà ta, mười linh thạch hạ phẩm một cặp."
Vị khách trẻ tuổi kia nhíu mày: "Sao đắt quá vậy?"
Hùng Bình Bình cầm cái kẹp gỗ tự chế lên kẹp một cái chân gà đẫm nước sốt ra khỏi hũ. Da gà nhăn nhúm, hơi nóng bốc lên nghi ngút, đã được hầm đến nỗi thịt tách khỏi xương rồi nên chỉ cần kẹp nhẹ một cái là có thể rút thịt ra ăn.
Hùng Bình Bình bỏ chân gà vào túi giấy dầu rồi đưa cho vị khách trẻ tuổi kia: "Ngài nếm thử chút đi."
Vị khách nhướng mày nhận lấy nếm thử.
Thường ngày rất hiếm khi hắn ăn chân gà. Thứ kia vừa không có thịt vừa nhạt nhẽo vô vị, ăn chẳng ngon gì cả.
Nhưng không biết chế biến kiểu gì mà chân gà trong sạp hàng nhỏ này sáng bóng loáng rất hấp dẫn, cắn một miếng thấy vừa mềm vừa béo, mới cho vào miệng đã tan ra.
Tiếc rằng chân gà chỉ có một khúc nên mới ăn được hai miếng đã hết rồi, chỉ còn mỗi dư vị còn đọng lại.
Ăn xong, vị khách trẻ tuổi kia gọi luôn: "Cho ta một cặp chân gà sốt. À thôi, cho ta hai cặp."
Hùng Bình Bình nhanh nhẹn kẹp bốn cái chân gà ra cho vào túi giấy dầu đã chuẩn bị sẵn.
Lúc khách trả tiền, cô bé lại kẹp thêm một cái taiyaki mới ra lò trong khuôn nướng bánh nhỏ bên cạnh ra nói: "Sạp mới khai trương hôm nay nên tặng ngài một cái bánh cá nướng. Nếu thích mong lần sau ngài lại tới."
Hùng Bình Bình cảm thấy taiyaki đọc chẳng thuận miệng chút nào. Có rất nhiều thành trì ở nhân gian không gần biển nhân phần lớn dân chúng không biết taiyaki là cái gì cả. Thế nên cô bé đã đổi thành "bánh cá nướng" cho dễ nhớ dễ đọc.
Vốn là Hùng Bình Bình không có khuôn làm bánh chuyên dụng nên Lộ Dao định cho cô bé một bộ.
Sau một thời gian nghiên cứu khuôn nướng, cô bé đã tự làm được cho mình một cái, còn sửa hình cái khuôn thành hình dạng cá chép khá thường gặp trong nhân gian nữa.
Phụ thân của Hùng Bình Bình là thợ săn nên công cụ săn thú cực kỳ quan trọng.
Thường ngày cô bé hay đi đưa mũi tên và đao chẻ củi lên hàng rèn trấn trên giúp phụ thân, đi nhiều nên cũng học được chút da lông.
Thế nên xe đẩy nhỏ và khuôn nướng bánh cá của Hùng Bình Bình là do cô bé tự làm ra cả, bằng cách trả cho lão thợ rèn trong trấn Bất Tiên chút linh thạch rồi mượn dùng bếp và dụng cụ của người ta.
Máy làm bánh kẹp thì rắc rối nhiều chi tiết hơn nên Hùng Bình Bình không làm được.
Cô bé đã lấy nồi sắt lớn hay dùng làm bánh nướng áp chảo ra luyện tập mấy ngày rồi dùng làm bánh kẹp luôn. Mặc dù lúc làm cần để ý đến việc khống chế lửa nhưng lại tiết kiệm được một khoản chi lớn.
Còn việc tặng đồ ăn cho khách nhân ngày khai trương là Hùng Bình Bình học từ Lộ Dao.
Trước đây lúc bán đồ ăn, lúc nào cô bé cũng tiếc của không nỡ tặng đồ ăn cho những vị khách không biết còn trở lại hay không. Nhưng Lộ Dao mở quán Internet Cafe lại thường xuyên tặng một ít quà vặt cho khách. Đám tiểu yêu cực kỳ hài lòng.
Hùng Bình Bình cũng nhận được. Lúc đó cô bé vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ.
Vị khách đối diện cũng sửng sốt, vẻ mặt bỗng chốc thay đổi, lời ra đến mép lại thành: "Đa tạ tiểu nương tử."



Bạn cần đăng nhập để bình luận