Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 683 - “Hai người như thế khiến tôi rất khó xử.” 1



Chương 683 - “Hai người như thế khiến tôi rất khó xử.” 1




“Hai người như thế khiến tôi rất khó xử.” 1
Lộ Dao ngẩng đầu lên nhìn Ma Bảo, ánh mắt liếc sang bên cạnh, dùng mắt để hỏi ý Toàn Phong.
Toàn Phong mím môi, chỉ biết lắc đầu không ngừng.
Đùa nhau đấy à, Ma Tôn đến thế giới khác để làm việc, vậy ai sẽ thống lĩnh Ma tộc đây?
Lộ Dao khẽ gật đầu, nghiêng người về phía trước, chừng mực đáp: “E là không được.”
Bàn tay đặt trên đầu gối của Ma Bảo khẽ nắm chặt lại: “Tại sao chứ?”
Lộ Dao đáp: “Đây không phải là chuyện có thể mang ra để đùa.”
Ma Bảo: “Nhưng ta nghe nói con gấu yêu ngu ngốc kia, còn có cả con heo tinh kia nữa cũng đều thông qua khảo hạch, đều được điều đến tiệm mới để làm việc.”
Lộ Dao âm thầm siết chặt tay lại, miệng của sẻ tính đúng là không kín kẽ gì cả.
Lộ Dao dứt khoát không đáp lại mà nói thẳng: “Tù Ngọc và Chiếu Dạ, còn có đám nhóc làm việc trong tiệm đều đã ký khế ước nhận chủ với tôi. Nếu như nhóc muốn đến cửa hàng dịch vụ chạy vặt làm việc thì đương nhiên cũng phải như thế. Nhóc là Ma Tôn cao quý, thống lĩnh cả Ma tộc, e là không thể dễ dàng ký khế ước như vậy đúng không?”
Ma Bảo không thèm suy nghĩ đã trả lời ngay: “Thì ra phải ký khế ước à?”
Mặt Toàn Phong lập tức biến sắc ngay, quỳ xuống bên cạnh Ma Bảo: “Xin Tôn thượng hãy suy nghĩ lại.”
Ma Bảo đáp: “Ta vốn chỉ là một con ma sủng, sau khi tên kia chết đi ta không những không đi theo mà còn kế vị vị trí Ma Tôn, bây giờ chẳng qua chỉ là ký thêm một lần khế ước nữa mà thôi. Ngươi mạnh hơn hắn nhiều nên ta cam tâm tình nguyện.”
Toàn Phong biết mình không khuyên được Ma Bảo nên đã quay đầu nhìn Lộ Dao.
Lộ Dao lắc đầu: “Nhóc cũng biết tôi chỉ là một Nhân tộc bình thường, tôi đã ký quá nhiều khế ước với các yêu, ma. Nếu như thêm một vị Ma Tôn nữa thì sợ là rất khó có thể chịu nổi.”
Ma Bảo nói: “Vậy bổn tôn sẽ từ bỏ chức vị ma Tôn, chỉ làm một con ma sủng nhỏ bé của ngươi thôi, nếu như vậy thì có thể đến cửa hàng được rồi đúng không?”
Sắc mặt Toàn Phong còn khó coi hơn lúc nãy, đột nhiên quay người sang cầu xin Lộ Dao: “Bà chủ, cô cũng biết đấy, sau khi Tôn thượng mất đi phụ thân thì chỉ còn một mình cô thương yêu Tôn thượng thôi.”
Lộ Dao: “… Hai người như thế khiến tôi rất khó xử…” Ban đầu không thể thống nhất khẩu cung với nhau được sao?
Ma Bảo nhảy xuống sofa, từ từ bước đến trước mặt Lộ Dao, đôi mắt đỏ như máu trong vắt, cậu nhóc cúi đầu gọi một tiếng: “Nương…”
Lộ Dao đưa tay lên ôm lấy mặt mình, đúng là phục hai chủ tớ nhà này thật mà.
Lộ Dao không chịu được trò lạt mềm buộc chặt của hai tên Ma tộc này nên đã đồng ý ký khế ước bí mật với Ma Bảo.
Ma Bảo và Bất Độc vào làm việc cùng nhau, nhưng hai tên nhóc này sẽ không thường xuyên ở lại cửa hàng dịch vụ chạy vặt.
Một đứa thì Lộ Dao đã nói rõ ràng sau tết Trung thu thì sẽ đến nhà trẻ, sau này có thể chỉ có cuối tuần mới đến được thôi.
Một đứa thì đã hứa với thuộc hạ rằng sẽ chính thức làm việc ở cửa hàng dịch vụ chạy vặt cho đến hết tết Trung thu, sau đó sẽ luân phiên làm một ngày ở cửa hàng rồi về Ma cung làm hai ngày.
Tuổi trẻ mà nên thích bị đày ải thế đấy.
Sáng sớm hôm sau Lộ Dao vừa thức giấc thì Harold đã dùng cánh của thời không để đến đây.
Trừ những nhân viên chạy vặt thường đến cùng nhau vào mỗi buổi sáng thì hôm nay lại có thêm một chàng thiếu niên tóc đen mắt đỏ.
Chàng thiếu niên mặc một chiếc áo khác nhẹ màu đen, mái tóc mềm mại ôm sát vào hai bên mặt, đôi mắt màu đỏ trong veo, sáng rực, tay còn cầm một chiếc bảng nhỏ màu đen đỏ, người này chính là Ma Bảo.
Lúc Ma Bảo gặp được Lục Minh Tiêu ở đại sảnh của cửa hàng dịch vụ chạy vặt thì sững sờ.
Trừ mái tóc và đôi mắt ra thì người đàn ông này không hề giống Trạch Duyên chút nào, nhưng khí chất và ánh mắt của anh lại khiến Ma Bảo cảm thấy rất quen thuộc.
Ma Bảo nổi hứng lên muốn đến cửa hàng dịch vụ chạy vặt, thậm chí còn không tiếc ký cả khế ước phục tùng với Lộ Dao, tất cả cũng chỉ vì muốn đến gặp Lục Minh Tiêu.
Nhưng khi Lục Minh Tiêu thấy Ma Bảo thì lại không phản ứng gì cả, chỉ nhẹ nhàng liếc cậu nhóc một cái, không nói gì, cũng không lên tiếng hỏi.
Ma Bảo không dám chắc chắn thân phận của Lục Minh Tiêu nên đã lập tức quay mặt đi, cứ như không hề quan tâm đến anh.
Lúc này Bất Độc cũng từ khách sạn suối nước nóng đến, mang theo một chiếc ván trượt màu trắng viền vàng.
Bé người tuyết được sinh ra trên đỉnh núi Thiên Môn tuyết phủ trắng xóa nên từ nhỏ đã thích màu trắng, một phần cũng do đã làm việc với Lộ Dao đã lâu nên mới cố ý thay một bộ quần áo mới màu trắng.
Kiểu dáng trông giống y hệt bộ mà Ma Bảo đang mặc, bởi vì quần áo của Ma Bảo cũng do Lộ Dao chuẩn bị.



Bạn cần đăng nhập để bình luận